Lạc Lê vừa nói xong, mặt ‘Sở Minh Hiên’ đã đen như đít nồi.
Đậu Đậu ha ha cười khan hai tiếng, nhân lúc Tiểu Đoan dừng xe, nhanh tay nhanh mắt đẩy Bạch Linh xuống.
Sau đó cô phủi tay, “Mau lái xe! Mau lên!”
Tiểu Đoan theo điều kiện có phản xạ đạp chân ga, xe buýt lại lăn bánh, để lại Bạch Linh đứng ở trong đám người xe qua lại, ngơ ngác nhìn Lạc Lê ngồi ở ghế lái.
Cuối cùng vẫn là Bạch Linh hoàn hồn trước, ưỡn ngực ngẩng đầu, bước nhanh tới ghế phụ, mở cửa xe ngồi vào.
Thật ra ý của sư thái Bạch Chỉ là muốn Bạch Linh không chịu thiệt, cố gắng hết mức bày ra sức quyến rũ cho Lạc Lê thấy. Nhưng bà ấy chưa từng nghĩ Bạch Linh rốt cuộc có sức quyến rũ hay không. Cho dù có, Lạc Lê liệu có yêu thích hay không? Cho nên, không chút nghi ngờ, Bạch Linh đã phụ lòng sư thái Bạch Chỉ rồi…
Lạc Lê đạp mạnh chân ga lao đi, quãng đường phải đi hơn ba mươi phút, chỉ mất mười phút đã đến nơi rồi. Hắn mở cửa xuống xe, mắt lạnh nhìn Bạch Linh vịn vào con sư tử đá nôn ọe.
Bạch Linh nôn khoảng hơn mười phút, nôn đủ rồi, xe buýt của Cục bắt yêu cũng đã đến.
Đậu Đậu mặc một bộ quần áo thể thao nhảy xuống xe đầu tiên, sau đó là ‘Sở Minh Hiên’, tên tán tu lưu manh, rồi sau đó… Bạch Linh không biết ai nữa.
Một lúc sau, Trương Nhược Nam lái xe chở lão A và Thượng Vân Tiêu cũng đến, Lạc Lê giơ tay đẩy cửa nhà quỷ ra.
“Bắt đầu kỳ thi, bài đầu tiên thi viết, bài thứ hai là biểu diễn mô phỏng, người bị loại sẽ được Thượng Vân Tiêu đưa ra khỏi nhà quỷ ngay lập tức, người thắng được nghỉ ngơi một lúc, đợi đến bài thi cuối cùng vào ban đêm.”
Đậu Đậu và tất cả các tán tu tham gia thi đồng loạt gật đầu, đi theo Lạc Lê tiến vào số 81 Đế Đô.
Số 81 Đế Đô là một tòa kiến trúc mang phong cách cổ xưa. Nghe nói từ thời kỳ dân quốc, đây đã là ngôi nhà quỷ rồi. Ban ngày thì không có gì, cứ đến buổi tối sẽ có đủ loại đủ cấp bậc quỷ quái qua lại.
Thấy tất cả mọi người đều đi vào số 81 rồi, Lạc Lê phất tay, Trương Nhược Nam đóng cửa lại. Cô ấy cầm một cái ghế trong không gian ra, nhàn nhã ngồi dựa vào cửa.
Bài thi đầu tiên tiến hành ngay trong sân số 81.
Lão A phụ trách phát đề thi linh ngôn, Tiểu Đoan đứng ở bên cạnh Lạc Lê giải thích quy tắc.
“Đây là đề thi linh ngôn, mọi người phải dùng linh lực để trả lời, bên trên chỉ là kiểm tra tư tưởng thôi, đối với mọi người mà nói rất đơn giản. Hy vọng mọi người có thể trả lời thành thật. Bắt đầu!”
Bài thi không có gì ngoài lớp viền trong suốt, chữ phía trên còn hiện lên ánh sáng vàng nhàn nhạt.
Đậu Đậu nhìn chằm chằm bài thi xuất hiện trong hư không, nhìn thấy câu hỏi đầu tiên, cô liền ngẩn ra.
Câu hỏi đầu tiên: Là một đạo sĩ bắt yêu, bạn có cho rằng mình là một người tốt không?
Trời ơi đất ơi!
Sao lại có cái bài thi bẫy nhau thế này chứ!
Mặc dù cô không cho rằng mình là một người tốt, nhưng loại câu hỏi này đến kẻ ngu cũng sẽ chọn đúng!
Nhưng không đợi cô dùng linh lực để trả lời, bên cạnh đã có một đạo sĩ bắt yêu á một tiếng thu hút sự chú ý của mọi người.
Chỉ thấy đạo sĩ bắt yêu đó đau đớn che ngón tay, lớp viền của đề thi linh ngôn cũng trong nháy mắt phát ra ánh sáng đỏ.
Thượng Vân Tiêu lập tức tiến lên, “Ngại quá, anh bị loại rồi. Mời!”
“Không, xin hãy cho tôi thêm một cơ hội nữa! Lần này tôi sẽ trả lời chính xác!”
Song song với đạo sĩ bắt yêu không cam lòng mà gào lên, Trương Nhược Nam mở cửa ra, “Cứ ném ra ngoài trước, lát nữa kết thúc thi viết rồi đưa đi sau.”
Thượng Vân Tiêu gật đầu, sau đó ném người ra ngoài.
“Nhìn thấy rồi chứ? Đó chính là kết cục của việc nói dối. Không muốn bị hủy bỏ tư cách thi thì hãy trả lời cho thành thật!”