Sau bài thi thứ nhất, hơn mười người chỉ còn lại có sáu người. Đậu Đậu, ‘Sở Minh Hiên’, Bạch Linh, hai đạo sĩ nam một gầy một béo, còn có… tên tán tu lưu manh đó!
Sao gã lại qua được chứ?
Nếu như đến gã cũng qua được, vậy thì cái kỳ thi này đúng là vớ vẩn!
Đậu Đậu nghĩ như vậy, Bạch Linh cũng không ngoại lệ. Cô ta cảm thấy kỳ thi này quá bất công, không chỉ có con tiện nhân như Kim Đậu Đậu qua được, đến tên lưu manh kia cũng qua?
Nhất định là Lạc Lê vì giúp Kim Đậu Đậu cho nên mới sửa đổi quy tắc thi. Nhất định là như vậy!
Nhưng Lạc Lê không hề sửa đổi quy tắc.
Đậu Đậu thông qua là may mắn, tên tán tu lưu manh kia thông qua, chính là không thể tránh khỏi...
Tóm lại, sau bài thi viết đầu tiên này, Thượng Vân Tiêu dẫn đám tán tu bị out kia ai về nhà nấy ai tìm mẹ nấy.
Tiểu Đoan hắng giọng, bắt đầu nói về bài thi thứ hai.
“Sau đây là bài thi biểu diễn mô phỏng, mấy người chỉ cần biểu diễn kỹ thuật bắt yêu mình thường dùng nhất là được rồi. Lão A, có thể bắt đầu chưa?”
Lão A gật đầu, Tiểu Đoan bắt đầu đọc tên, “Ngụy An Bang.”
“Có!”
Một người đàn ông trung niên mập mạp đi ra, “Tôi… tôi là Ngụy An Bang, hì hì hì.”
“Bắt đầu.”
“Rõ!”
Người đàn ông trung niên đầu tiên vẽ một cái quyết nhốt linh trong không trung, sau đó nhanh tay nhanh mắt lao qua, đánh loạn vào hư không. Ông ta nhanh nhẹn quay người nhảy ra khỏi phạm vi lực của quyết nhốt linh, lấy một quả hồ lô ngọc ở thắt lưng ra hô lớn một tiếng Thu! Xong... Hết rồi.
Quần chúng cắn hạt dưa đần mặt ra, đến Đậu Đậu cũng không nhịn được thầm than một tiếng: Đúng là một người béo nhanh nhẹn!
Lão A nhấc tay lên không biết viết cái gì lên đề thi linh ngôn, sau đó không hề ngước mắt lên gọi, “Người tiếp theo.”
“Tề Quân Càn.”
Tiểu Đoan vừa dứt lời, tán tu cao lêu nghêu đó liền bước ra, gã ta có một khuôn mặt dài, nhìn giống như cái giày cỡ 44.
Sau khi gã ta bước ra, không nói nửa lời đã đánh ra một cái hình tròn linh lực màu cam cực lớn vào không trung, vô số ánh sáng nhỏ rơi xuống từ đó.
Đơn giản thô bạo, dứt khoát gọn gàng.
Đậu Đậu nhìn mà nhiệt huyết dâng trào, chỉ muốn đi bắt hai con tiểu quỷ ngay lập tức.
Lão A cau mày, “Người tiếp theo.”
“Sở Minh Hiên.”
‘Sở Minh Hiên’ bước ra, đứng tại chỗ do dự một lúc, rồi giơ tay vẽ một cái bùa nhẹ nhàng dán vào không trung, sau đó, không có động tĩnh gì nữa.
Bạch Linh thấy thế bật cười, “Chỉ như thế mà cũng đòi bắt yêu hả? Làm trò à ha ha ha...”
“Thông qua.”
Lão A vừa dứt lời, tiếng cười ngạo mạn của Bạch Linh lập tức tắt điện.
Cô ta không dám tin nhìn lão A, khóe miệng run rẩy mấy lần, “Thông… thông qua? Tại… tại sao chứ? Vậy hai người trước đó thì sao?”
“Cậu ta vẽ một cái bùa đủ để trấn áp một con quỷ đỏ trăm năm, còn hai người trước đó... đợi kết quả.”
Tiểu Đoan tốt bụng giải thích, rồi nghi ngờ, “Sư huynh Lão đại, không phải sư phụ nói sau khi sư huynh Vong Trần của núi Đạo Vương biến mất, cái bùa này đã thất truyền rồi sao?”
‘Sở Minh Hiên’ cau mày. Vong Trần? Vong Trần trước đó kia?
Cái bùa này không phải là Sở Liên Thành dạy cho Sở Minh Hiên sao?
Chẳng lẽ Sở Liên Thành chính là đồ đệ đầu tiên của Vân Tung năm đó? Cái người không rõ tung tích ấy?
‘Sở Minh Hiên’ nghĩ được, hiển nhiên Lạc Lê cũng nghĩ được.
Chỉ có điều, hắn cau mày, vẫn lựa chọn không nói gì, chỉ hơi biểu thị, “Người tài giỏi có ở khắp nơi, có người ngộ ra cũng chẳng có gì lạ.”
“Ồ, người tiếp theo, Mạc Lâm Phong.”
“Cuối cùng cũng đến tôi rồi, hai người đẹp, nhìn cho kỹ nhé!”
Tên tán tu lưu manh cảm khái một tiếng, liếc mắt tán tỉnh Đậu Đậu và Bạch Linh, tự tin bước ra.
‘Sở Minh Hiên’ cau mày, nhấc chân ra ngáng cho tên tán tu lưu manh kia ngã dúi dụi.