Tên tán tu kia đứng dậy chửi ầm lên, “Thằng nhóc cậu cứ đợi đấy cho tôi!”
“Ờ, tôi sẽ đợi.”
‘Sở Minh Hiên’ không để ý đi đến đứng bên cạnh Đậu Đậu, thầm nghĩ, lát nữa đến tối, xem hắn xử lý cái tên ba lần bảy lượt ăn nói càn rỡ với vợ hắn như nào!
Bây giờ cứ để gã vênh váo đi...
Chiêu của Mạc Lâm Phong không khác với ông chú béo đầu tiên là mấy, cũng đều vẽ quyết nhốt yêu giam ma quỷ lại, sau đó dùng bảo khí để thu phục. Chỉ có điều bảo khí của gã là một cái túi vải rách nát, nhìn còn hơi quen mắt nữa.
Đậu Đậu cẩn thận nghĩ lại, cái túi vải đó chính là cái túi mà gã dùng để đựng binh khí mà gã cướp được của người khác trên núi Mạch Thượng. Cái đó còn có thể dùng để bắt yêu hả?
Lợi hại!
Đậu Đậu đang cảm khái, Tiểu Đoan đã gọi tên Bạch Linh.
Bạch Linh ung dung bước ra, trực tiếp bày trận bắt quỷ, sau đó niệm kinh siêu độ hóa giải oán khí.
Đậu Đậu không thể không thừa nhận, cách làm này của Bạch Linh là cách chính xác nhất trong mấy người. Nhìn một cái biết ngay là xuất thân từ danh môn chính phái. Danh môn chính phái phải mang lòng nhân từ không đuổi cùng giết tận, cho nên quy trình bắt yêu bình thường đều là bắt nhốt yêu linh lại rồi siêu độ, không siêu độ được mới dùng bảo khí để thu phục luyện hoá.
Những quy củ này tán tu tự học thành tài không rõ nội dung bắt yêu bắt quỷ, siêu độ oán linh, sẽ khó.
Tốt, vấn đề lại tới nữa.
Cô có cần biểu hiện giống một đạo sĩ danh môn chính phái không?
“Kim Đậu Đậu? Kim Đậu Đậu?”
Tiểu Đoan gọi Kim Đậu Đậu hai lần, Đậu Đậu mới hoàn hồn lại, đã nghe thấy Bạch Linh khiêu khích, “Sao thế, không biết à? Bây giờ từ bỏ vẫn còn kịp đấy.”
Đậu Đậu cạn lời, bước ra hít sâu một hơi, theo anh trai mặt cỡ 44 đánh hai cái vòng nhốt linh khí là xong chuyện.
Bạch Linh thấy thế bật cười, “Người ta là đạo sĩ bắt yêu Tranh Anh, vòng nhốt linh khí có thể trấn áp yêu linh, hai cái chưởng yếu ớt của cô…”
“Thông qua.”
Lão A đẩy gọng kính đục ngầu, đưa đề thi linh ngôn cho Lạc Lê, đứng ở một bên không có động tĩnh gì nữa.
Bạch Linh kinh ngạc, run run tay chỉ Đậu Đậu.
“Cô ta có cái bản lĩnh gì? Tôi là đạo sĩ bắt yêu Lục Anh, cô ta là đạo sĩ bắt yêu Thanh Anh! Dựa vào cái gì mà tôi phải đợi kết quả còn cô ta lại được thông qua? Lạc Lê, anh đừng có mà thiên vị quá đáng!”
“Không sai, cô ấy là đạo sĩ bắt yêu Thanh Anh, nhưng cô ấy mới 17 tuổi, còn cô đã hơn hai trăm tuổi rồi. Nói mới nhớ, trừ tôi và lão A ra thì cô là lớn tuổi nhất ở đây.”
Lạc Lê không chút gợn sóng nói xong câu này rồi lật ghi chép của lão A ra, gật đầu, “Ừm, cứ như vậy đi.”
Lão A nhận lấy đề thi linh ngôn đưa cho Tiểu Đoan, Tiểu Đoan nhìn một cái, nói, “Ngụy An Bang, Sở Minh Hiên, Mục Lâm An, Bạch Linh, Kim Đậu Đậu. Chúc mừng mọi người, thông qua rồi.”
Anh trai mặt số 44 nghe thấy vậy, lập tức cau mày, “Vậy tôi thì sao?”
“Khụ, Tề Quân Càn đúng không? Ngại quá, cậu bị loại rồi. Lát nữa Thượng Vân Tiêu sẽ đưa cậu về.”
“Tại sao tôi lại bị loại?”
Tiểu Đoan gãi đầu, “Cái đó… nói thế nào nhỉ. Chiêu đầu tiên anh ra đã là sát chiêu, ngộ nhỡ yêu linh đó lương thiện, vậy há chẳng phải là cũng khó thoát khỏi lòng bàn tay của anh sao?”
“Yêu chính là yêu, quỷ chính là quỷ, còn phân thiện ác cái gì?”
“Anh nhìn đi, anh như vậy là không đúng! Con người vừa chết đi, ai không biến thành quỷ chứ? Nếu như cứ giết hết không phân như anh, vậy mấy năm gần đây Cửu Châu cũng sẽ không thực hiện kế hoạch hóa gia đình.”
Anh mặt số 44 hừ lạnh một tiếng, vung tay đi ra khỏi nhà quỷ số 81, lúc gần đi, chỉ ném lại cho Tiểu Đoan một câu, “Nhu nhược như đàn bà.”
Sau khi anh mặt số 44 đi rồi, Tiểu Đoan không biết làm sao lắc đầu.
“Được rồi, những người còn lại có thể tự nghỉ ngơi. Có điều tôi nhắc nhở mọi người, có những người may mắn qua cửa thì bây giờ rút ra vẫn còn kịp.”
Lạc Lê nói xong nhìn Mạc Lâm Phong, lại nhìn ‘Sở Minh Hiên’, sau đó, ánh mắt rơi lên người Bạch Linh.