Người kia đeo kính gọng vàng, sống mũi rất cao, môi mỏng, có lẽ là mặc quá phong phanh nên môi hơi nhợt nhạt.
Nhưng không chút nghi ngờ, anh ta là người!
Tại sao lại có người xuất hiện ở nhà quỷ số 81? Không phải nơi này đã cấm vào rồi à?
Đậu Đậu và ‘Sở Minh Hiên’ đưa mắt nhìn nhau, đi vào căn phòng trống không, đứng ở sau lưng người đàn ông kia.
Người đàn ông kia hình như phát giác ra, dừng một chút, lại tiếp tục dùng bút chì vẽ phác họa trên bản vẽ.
Đó là một bộ váy cưới rất đẹp, mặc dù chưa tô màu nhưng chỉ riêng việc hoa văn người kia phác họa bằng bút chì cũng có thể nhìn ra sự tinh xảo lộng lẫy rồi.
‘Sở Minh Hiên’ rơi vào trầm tư, Đậu Đậu nhìn bản vẽ một lúc, không nhịn được vẫn mở miệng, “Tại sao anh lại ở đây? Anh không biết nơi này là nhà quỷ à?”
Người đàn ông kia dừng một chút rồi lại tiếp tục công việc dở dang, “Tôi biết nơi này là nhà quỷ, nhưng không phải hai người cũng ở đây sao?”
“Chúng tôi không giống anh!”
“Ồ? Có cái gì không giống chứ?”
Đậu Đậu không nói được, chỉ có thể yên lặng.
“Anh tên là gì thế?”
“Đông Ly.”
“Đông Ly, bây giờ cũng không còn sớm nữa rồi, hay là anh đi cùng chúng tôi đi. Mấy thứ như quỷ thần này, thà tin có chứ không thể không tin, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì…”
“Không vẽ xong bức tranh này, tôi sẽ không rời đi đâu.”
Khóe miệng Đậu Đậu giật giật, hoàn toàn mất kiên nhẫn, “Tôi nói cho anh biết, nơi này thật sự có quỷ! Bất kể anh có tin hay không, tốt nhất hãy lập tức rời đi đi!”
‘Sở Minh Hiên’ cầm tay Đậu Đậu, “Giao cho Lạc Lê xử lý đi.”
Đậu Đậu nghĩ cũng đúng, bọn họ đến số 81 là để thi chứng chỉ hành nghề bắt yêu, Cục bắt yêu chắc chắn đã sớm dọn dẹp nơi này rồi. Nếu như Cục bắt yêu đã dọn dẹp rồi mà vẫn có thể có người xông vào, vậy thì quả là kỳ lạ.
Sau khi dọn dẹp nơi này, đạo sĩ bắt yêu của Cục bắt yêu sẽ bày kết giới, như vậy thì sẽ không có người phàm nào xông vào được. Người này có thể xuất hiện ở nơi này, hoặc là các đạo sĩ bắt yêu chưa phát hiện ra anh ta, hoặc là anh ta đi xuyên qua kết giới. Bất luận là loại nào, cũng chỉ có thể chứng minh một chuyện… anh ta không phải là người bình thường!
Loại tình hình này, để Lạc Lê ra mặt vẫn tương đối có sức thuyết phục hơn. Thứ nhất, Lạc Lê có danh tiếng quân hàm, thứ hai quân đoàn Đế Đô làm việc từ trước đến giờ thuộc về cơ mật quốc gia, không cần giải thích nguyên nhân với bất kỳ ai.
Vì vậy Đậu Đậu lại cùng ‘Sở Minh Hiên’ trở về, nói chuyện của Đông Ly cho mấy người Lạc Lê.
Trương Nhược Nam vốn đang ngồi ngẩn người trên ghế, vừa nghe đến tên Đông Ly, lập tức sinh khí dồi dào nhảy lên.
“Đông Ly? Họa sĩ manga Đông Ly? Ở đâu ở đâu? Anh ta ở đâu?”
Đậu Đậu kinh ngạc, giơ tay chỉ về phía con đường bọn họ vừa trở về, “Đi thẳng đến cuối đường, căn phòng bên trái.”
Trương Nhược Nam nghe xong chạy vèo đi, để lại Tiểu Đoan nhún vai, giải thích với đám quần chúng cắn hạt dưa không rõ chân tướng Đậu Đậu.
“Đông Ly, họa sĩ manga, nam thần của cô ấy.”
Quần chúng cắn hạt dưa, “...”
Lạc Lê cau mày, “Không phải đã dọn dẹp nơi này rồi à?”
Tiểu Đoan lập tức rất vô tội, “Dọn rồi, em cũng không biết là chuyện gì nữa.”
Thượng Vân Tiêu đưa các tán tu bị loại quay lại, nghe thấy thế lập tức rất mờ mịt, “Sao thế? Em với Tiểu Đoan cùng dọn nơi này mà!”
“Dọn rồi sao còn có người ở đây?”
“À, chuyện này… Sư huynh Lão đại, anh cũng biết người hiện đại rất nhàn rỗi mà, nhất là thanh niên, nhàn rỗi rồi liền thích thám hiểm tìm bảo bối tìm kích thích. Hì hì hì, em sẽ đuổi anh ta đi, em đi ngay đây!”