Tiểu Đoan lạch bạch chạy đi đuổi người, Thượng Vân Tiêu cũng không nhàn rỗi, Lạc Lê cau mày, cũng đi theo.
Lạc Lê đi rồi, vậy Bạch Linh còn có thể ngồi im sao? Đương nhiên cũng đi theo.
Đông Ly thấy một đám người thì ngẩn ra, sau đó đẩy gọng kính, “Vừa rồi không phải cô nói nơi này là nhà quỷ à? Tại sao lại có nhiều người như vậy?”
Đậu Đậu không muốn nói chuyện, trợn mắt nhìn đám quần chúng cắn hạt dưa đứng bên cạnh cô.
Lạc Lê rút thẻ sĩ quan trong túi ra, “Tôi là Lạc Lê, tôi được lệnh đến nơi này điều tra một vụ án, những người không phận sự phải rời khỏi đây.”
Đông Ly không lên tiếng, nghiêng đầu tiếp tục vẽ tranh. Trương Nhược Nam nhìn chằm chằm Đông Ly không chớp mắt, thấy anh ta vẽ xong đường nét rồi định đổi sang bút màu, cô ấy lập tức đưa cái bút trong tay mình qua.
“Đông Ly đại thần, ký tên cho tôi đi? Ký ở đây, ký ở đây này!”
Trương Nhược Nam kéo áo thun lên, mắt lấp lánh. Đông Ly dừng một chút, do dự giơ tay ra, phóng khoáng ký một cái tên chẳng nhìn ra chữ gì cả.
Trương Nhược Nam high rồi, bưng cái áo thun của mình như nhặt được báu vật.
Hưng phấn một lúc lại nghĩ đến cái gì, chạy một mạch ra ngoài.
Chạy ra ngoài một chuyến rồi quay trở lại, áo cũng đã thay rồi.
Lạc Lê ghét bỏ nhìn cô ấy một cái, Trương Nhược Nam bĩu môi không quan tâm. Lạc Lê không nói nổi, ra hiệu cho Tiểu Đoan và Thượng Vân Tiêu tiến lên đưa Đông Ly ra ngoài.
Trước khi bị túm lấy, Đông Ly vội vàng giơ tay thu bút màu lại, sợ hủy mất bức tranh anh ta vừa vẽ.
“Mấy người làm gì thế hả? Mấy người không thể làm như vậy được!”
“Tôi nói rồi, tôi đến để tra án, những người không phận sự không được đi vào. Tiểu Đoan, cầm đồ của cậu ta, bảo Thượng Vân Tiêu gọi cho cậu ta chiếc xe.”
“Rõ, Sư huynh Lão đại.”
Tiểu Đoan đáp lời, đi tới nhấc bọc hành lý của Đông Ly lên.
Đông Ly thấy Tiểu Đoan muốn động vào bức vẽ của anh ta, không biết lấy đâu ra sức lực, giãy khỏi sự kiềm chế của Thượng Vân Tiêu, nhào ra phía trước bảo vệ, “Không được động vào tranh của tôi!”
“Vậy thì anh hãy mang bức vẽ của mình rời đi đi!”
“Tôi không đi! Trước khi vẽ xong bức tranh này tôi sẽ không đi đâu hết!”
Nhưng anh ta không đi cũng vô dụng, Lạc Lê vốn được mệnh danh là lão đại Thiếu soái sắt đá của Cục bắt yêu, sở trường của hắn chính là sự cứng rắn.
Cho nên bất luận Đông Ly có vùng vẫy thế nào, Lạc Lê vẫn ra lệnh cho Tiểu Đoan và Thượng Vân Tiêu ném anh ta ra khỏi nhà quỷ số 81.
Chiếc taxi Thượng Vân Tiêu gọi rất nhanh đã tới, tài xế nhận tiền rồi, lập tức mời Đông Ly lên xe.
Đông Ly sau khi lên xe nhìn bản vẽ một cái, biết bức tranh không sao, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Không phải chỉ là bị ném ra ngoài thôi sao? Đợi trời tối rồi nhân lúc bọn họ không chú ý lại chuồn vào là được chứ gì? Dù sao bức tranh này anh ta nhất định phải vẽ xong!
Đông Ly vỗ vai tài xế, nói, “Cho tôi xuống ở phía trước là được rồi.”
Vương Quyền Phú do dự, “Nhưng tôi đã nhận tiền của bạn anh rồi.”
Người đàn ông này nhìn giống như một nhà nghệ thuật, có lẽ cũng là thiếu gia của gia đình giàu có nào đó, ông ta cứu anh ta rồi, có khi anh ta cũng sẽ cảm tạ cho ông ta một khoản tiền lớn.
“Tôi cũng không bắt ông trả lại. Ông cứ cho tôi xuống ở phía trước là được rồi, nhà tôi ngay ở đằng trước.”
“Nhưng nơi này là nhà quỷ, tôi phải cứu anh rời khỏi đây!”
Đông Ly chỉ muốn mau chóng xuống xe quay trở lại số 81, vì thế anh ta lôi một xấp tiền trong ví ra đưa cho tài xế, nói, “Bây giờ có thể để tôi xuống rồi chứ?”
Vương Quyền Phú nhìn xấp tiền kia, ít nhất cũng tới hai nghìn.