Trước kia anh cả của ông ta cứu được người ở khu vui chơi Wonderland, cô gái kia cũng cho ông ta một nghìn, sau đó mới có đại thiếu gia qua tạ ơn.
Nghĩ đến đây, Vương Quyền Phú gật đầu, “Được, anh xuống đi, có cần tôi đợi anh không?”
Đông Ly lắc đầu nói không cần rồi xách bọc hành lý lên, ôm lấy bản vẽ, nấp ở chỗ rẽ đường phố, yên tĩnh đợi trời tối.
Đông Ly không đi, Vương Quyền Phú cũng không đi, ông ta định đánh cược một lần. Người này ra tay rộng rãi như vậy, nếu như ông ta có thể cứu được anh ta, có khi cũng có thể có được một khoản tiền lớn.
Nếu như Lạc Lê biết quyết định của hắn không những không đuổi được Đông Ly đi ngược lại còn kéo thêm một người xuống nước, không biết có hối hận đến tím ruột không nữa?
Đáng tiếc hắn không biết, hắn đang kết hợp với mấy người Tiểu Đoan đặt thêm một tầng kết giới nữa cho nhà quỷ.
Trời dần dần tối, vừa qua sáu giờ, Lão A lập tức lấy năm cái chuông ra.
Tiểu Đoan hắng giọng, “Bài thi thử luyện sắp bắt đầu rồi, để bảo đảm không sai sót nhầm lẫn thì mỗi người đều có một cái chuông. Bên trên chuông có đánh số thứ tự ứng với từng người. Ai mà không kiên trì nổi thì hãy dùng linh lực để rung chuông, chuông kêu có nghĩa là bỏ quyền. Chúng tôi sẽ đi cứu người. Hiểu rồi chứ?”
Mấy người gật đầu, “Hiểu rồi.”
Lão A bắt đầu phát chuông, dựa theo thứ tự lúc trước, Ngụy An Bang số 1, Sở Minh Hiên số 2, Mạc Lâm Phong số 3, Bạch Linh số 4, Đậu Đậu số 5.
Sau khi cầm chuông, Bạch Linh tiên phong xuất phát.
Mạc Lâm Phong đuổi theo Bạch Linh, Ngụy An Bang thì đi về một hướng khác.
Đậu Đậu thấy Mạc Lâm Phong đuổi theo Bạch Linh, cô cầm tay ‘Sở Minh Hiên’, nói, “Chúng ta cũng đi qua bên đó đi.”
‘Sở Minh Hiên’ ngẩn ra, thầm nghĩ vợ hắn ngoài miệng không thừa nhận, nhưng trong lòng vẫn lương thiện như thế. Nếu để hắn nói, chỉ cần Mạc Lâm Phong có cái bản lĩnh kia, vậy gã ta muốn ức hiếp Bạch Linh thế nào thì ức hiếp, liên quan gì đến hắn chứ?
Đậu Đậu nhìn ra được nghi ngờ của ‘Sở Minh Hiên’, cô dừng lại, kiễng chân nói nhỏ vào tai hắn.
“Nhiều người sẽ mạnh hơn, nhiều người tiện hôi của ~ dù sao hai người bọn họ đều không phải là người tốt đẹp gì cả, lát nữa đợi bọn họ bắt được Quỷ Sinh rồi, chúng ta trực tiếp cướp của bọn họ chẳng phải là bớt chuyện à?”
‘Sở Minh Hiên’ lập tức cạn lời, chỉ có thể khen ngợi cô.
Khóe miệng Đậu Đậu vạch ra một độ cong gian xảo, cô kéo tay ‘Sở Minh Hiên’, nghênh ngang đi theo sau lưng Mạc Lâm Phong.
Mạc Lâm Phong phát hiện ra, quay đầu nhìn thấy là Đậu Đậu, lập tức hớn hở. Lại nhìn thấy ‘Sở Minh Hiên’ đen mặt bên cạnh Đậu Đậu, gã lập tức thu lại nụ cười, trưng ra vẻ mặt đòi nợ, “Này tên nhóc kia, vừa rồi cậu ngáng chân tôi tôi còn chưa báo thù đâu đấy!”
“Anh không đánh lại tôi đâu.”
“Cái gì? Cậu nói tôi không đánh lại cậu ấy hả? Nhóc con, một đạo sĩ bắt yêu Lục Anh như cậu, đừng có mà kiêu ngạo quá! Cẩn thận tôi xử chết cậu rồi vô lễ với em gái xinh đẹp này ngay trước mặt cậu đấy.”
‘Sở Minh Hiên’ không lên tiếng, bắn một vòng sáng ra đánh thẳng vào háng tên tán tu lưu manh.
Tên tán tu lưu manh khó khăn lắm mới tránh thoát được, đang sợ bóng sợ gió đã nghe thấy ‘Sở Minh Hiên’ không chút sợ hãi mở miệng, “Thế nào, đây vẫn chỉ là ba phần lực đạo của tôi thôi. Có muốn thử mười phần lực không hả?”
“Không thể nào! Một đạo sĩ bắt yêu Lục Anh như cậu, làm sao có thể có nhiều linh khí như vậy chứ?”
Tên tán tu kia mỏ nhọn, tức giận lên trông càng giống tên tiểu nhân hơn.
Không biết có phải là vì rút xương rắn hay không, cuộc đời ‘Sở Minh Hiên’ ghét nhất chính là bọn tiểu nhân.
Rất khéo, khuôn mặt của tên tán tu này chính là kiểu mà hắn ghét nhất.
‘Sở Minh Hiên’ ngán ngẩm, lười phí lời với gã, “Anh không cần phải quan tâm việc này, anh chỉ cần biết chúng tôi không phải là người anh có thể động vào là được. Người phụ nữ đó sắp chạy mất, anh còn không mau đuổi theo cô ta?”
Tên tán tu lưu manh thấy ‘Sở Minh Hiên’ không giống nói dối, hơn nữa gã quả thật khá thích người đẹp lạnh lùng như Bạch Linh, cho nên gã dứt khoát xoay người, đuổi theo cô ta.