Trong phòng tính cả Đại thiếu nãi nãi tổng cộng có sáu con quỷ, với đẳng cấp bây giờ của bọn họ sẽ có chút khó khăn.
Đương nhiên rồi, có chút khó khăn, cũng chỉ là có một chút thôi, không đến nỗi nguy hiểm.
Dẫu sao Lão Cửu nhà cô cũng biết vẽ cái bùa trấn áp ác quỷ quần áo đỏ. Bảo hắn vẽ liên tiếp hai mươi cái thì khó, chứ vẽ liên tiếp sáu cái thì không thành vấn đề.
Đậu Đậu hạ quyết định rồi kéo ‘Sở Minh Hiên’ đi đẩy cửa. Vừa mới đẩy cửa, cô đã ngẩn ra.
Sau khi ngẩn xong cô lập tức quay đầu mắng ‘Sở Minh Hiên’, “Anh không được nhìn!”
‘Sở Minh Hiên’ chớp mắt, lại chớp mắt, ngoan ngoãn quay người đi, “Ừ, anh không nhìn.”
Vừa rồi hắn muốn nói là người ta đang tắm liệu bọn họ có nên đợi một lát nữa hãy qua không, nhưng vợ hắn vốn là người nóng tính, không đợi hắn nói đã lôi hắn đi rồi.
Quả nhiên, người ta đang tắm rồi đúng chưa?
‘Sở Minh Hiên’ nghĩ không sai, sau cánh cửa gỗ màu đỏ, Đại thiếu nãi nãi đang tắm.
Trong thùng gỗ rắc không ít cánh hoa hồng, lộ ra xương quai xanh tinh xảo đáng yêu, đôi tay cũng mịn màng xinh đẹp.
Gầy, nhưng gầy rất có thịt!
Đậu Đậu theo bản năng nuốt nước miếng một cái, âm thanh bị phóng đại vô hạn trong ban đêm yên tĩnh.
Khóe miệng ‘Sở Minh Hiên’ giật giật, vừa định quay đầu nói không cho anh nhìn em còn nhìn, đã nghe thấy Đậu Đậu kinh ngạc mở miệng, “Là cô?”
Đúng, không sai, Đậu Đậu quen con quỷ bên trong.
Con quỷ đó nhìn thấy Đậu Đậu cũng ngẩn ra, sau đó đứng lên, nói, “Thu Nguyệt, thay y phục cho ta.”
Thu Nguyệt ngơ ngác, sau đó thu lại vẻ mặt phòng bị, lấy bộ đồ cưới màu đỏ thẫm trên giá đưa cho những nha hoàn sau lưng, không nhịn được vẫn mở miệng hỏi, “Thiếu nãi nãi, người quen cô ấy à?”
Hồng Tụ gật đầu, “Đúng, ta quen.”
“Vậy nam nhân sau lưng cô ấy thì sao?”
Hồng Tụ cau mày, vừa nhìn ‘Sở Minh Hiên’ vừa nghĩ: Sao Yêu tôn lại cho phép người đàn ông khác xuất hiện ở bên vị Kim cô nương này, vừa thuận miệng đáp qua loa, “Anh ta... ta cũng quen.”
“Ồ, nếu đã là bạn của Thiếu nãi nãi, vậy Vạn Phủ chúng ta phải tiếp đãi tử tế. Hạ Vân, dẫn vị tiểu thư này và bạn của cô ấy đến phòng khách đi.”
“Vâng!”
Một nha hoàn áo xanh đi tới trước, “Xin hỏi tiểu thư xưng hô thế nào?”
Đậu Đậu, “... Kim Đậu Đậu.”
“Kim tiểu thư, mời người đi theo tôi.”
Đậu Đậu chăm chú nhìn Hồng Tụ một cái, phát hiện ra áo cưới trên người cô ấy lại giống y hệt bức tranh mà Đông Ly vẽ!
Có điều chuyện này không kỳ quái lắm, đám quỷ này đều gọi Đông Ly là Nhị thiếu gia, vậy anh ta có thể vẽ áo cưới trên người Hồng Tụ hình như cũng là chuyện đương nhiên.
Chỉ có điều, cô đến để bắt quỷ, nhân cơ hội này, không bằng…
“Đậu Đậu, cô cứ đi theo bọn họ nghỉ ngơi trước đi. Lát nữa bái kiến lão phu nhân rồi tôi sẽ qua thăm cô.”
Đậu Đậu thu lại quyết nhốt linh, “Được, tôi đợi cô ở phòng khách.”
Hồng Tụ khẽ gật đầu, ngồi ở trước bàn trang điểm, chọn ngọc trai trên bàn, “Thu Nguyệt, trang điểm giúp ta đi.”
Thu Nguyệt đi tới, “Thiếu nãi nãi, đêm xuân một khắc đáng giá nghìn vàng, sau khi gặp lão phu nhân rồi, người sẽ có thể động phòng với thiếu gia. Gặp vị Kim tiểu thư này, để ngày mai cũng không muộn chứ?”
Hồng Tụ cụp mắt, hồi lâu, gật đầu, “Ừ, vậy thì nghe theo ngươi.”
Thu Nguyệt hài lòng gật đầu, đưa mắt ra hiệu cho Hạ Vân, Hạ Vân lập tức thúc giục, “Hai vị, mời đi theo tôi, phòng khách ở bên kia. Đi mấy bước là tới.”
Đậu Đậu, “... Ừ.”
Hồng Tụ không phải là Đường chủ nhóm ác quỷ quần áo đỏ của hội Vong Linh à? Làm sao có thể ngoan ngoãn nghe những con Quỷ Sinh này thao túng được?
Hay là cô ta có nỗi khổ gì?
Vốn dĩ định giải quyết mấy con Quỷ Sinh này, bây giờ xem ra...