Trong bóng tối, có người kéo tay Đậu Đậu, gầy đét khô héo, lạnh ngắt rét thấu xương... không giống nhiệt độ của người sống.
Đậu Đậu vội hất ra, lấy một cái bật lửa trong vòng tay huyền thiết, lập tức chiếu sáng cảnh tượng trước mắt.
“Á a a!”
Đậu Đậu hét lên một tiếng, không chút do dự ra tay, một quyền đập ra ngoài.
‘Sở Minh Hiên’ vội vàng chạy tới, kẹp chặt cổ đối phương, lo lắng vội vàng hỏi, “Sao rồi? Em có bị thương không?”
Đậu Đậu lắc đầu, “Không, không có...”
‘Sở Minh Hiên’ thở phào, cúi đầu nhìn thứ hắn đang kẹp cổ, lập tức không nhịn được nôn ọe.
Đậu Đậu lo lắng, “Sao thế?”
“... Không có gì, xấu dọa đến anh thôi.”
Đậu Đậu, “... Ha ha.”
Xấu, thật sự rất xấu! Đó là một lão quỷ chết đã lâu, tóc hoa râm, mặc áo quan lại, xác khô như vỏ cây, trên da còn lốm đốm nữa.
Chỉ có điều, nghe giọng con quỷ kia thì không già đến thế!
‘Sở Minh Hiên’ bẻ gãy cổ lão quỷ, chán ghét ném ra, kéo màn che trước linh vị lau tay.
Đậu Đậu thở phào, thắp từng cây nến lên, quay đầu tiếp tục so tài với cánh cửa. Nhưng cửa không hề nhúc nhích, dù cho cô đã dùng hết sức lực từ lúc sinh ra đến giờ, vẫn không nhúc nhích.
“Đừng phí sức nữa, đợi ta hưởng xong cái người trong phòng đó rồi, người tiếp theo sẽ đến ngươi.”
Con quỷ nam nói xong, phách lối ha ha cười to, còn chưa cười xong, ‘Sở Minh Hiên’ đã thiêu luôn bài vị trên từ đường. Hơn nữa còn tương đối chính xác, chỉ đốt bài vị, còn từ đường chẳng có chuyện gì cả. Thậm chí ngay cả cái bàn để bài vị cũng chẳng mảy may ảnh hưởng.
‘Sở Minh Hiên’ đốt bài vị xong hừ lạnh một tiếng, “Trốn đầu trốn đuôi sợ hãi nhút nhát, có bản lĩnh thì đi ra đây đấu tay đôi đi!”
Quỷ nam hình như bị chọc tức, “Ngươi… ngươi là ai? Sao ngươi có thể đốt những linh bài này của ta hả?”
“Ta là ai ngươi không cần biết, bây giờ mở cửa ra!”
“Ngươi, ngươi… các ngươi còn ngẩn ra đó làm gì hả? Còn không mau trói cô ta lại cho ta! Ta không tin một tên nhóc con, cho dù là đạo sĩ bắt yêu thì còn có thể làm gì ta? Đợi ta hưởng xong cái người trong phòng đó rồi, người tiếp theo sẽ đến lượt các ngươi!”
Quỷ nam nói xong cũng không lên tiếng nữa, gió lạnh thổi qua từ đường, chỉ một lúc sau, một đống lớn Quỷ Tướng Quỷ Sinh chạy ra. Có con mặc phục sức dân quốc, có con mặc phục sức triều Thanh, ầm ầm ĩ ĩ, tất cả đều là người của Vạn Gia. Trừ con trước đó bị ‘Sở Minh Hiên’ bẻ đầu là một người già ra, còn lại tất cả đều là dáng dấp khoảng hơn hai mươi tuổi.
Đậu Đậu nghi ngờ trong lòng nhưng động tác vẫn không dừng một khắc. Ban đầu còn tuân theo tác phong của danh môn chính phái, chỉ bắt không giết, càng về sau không thể nhịn được nữa, trực tiếp giống như ‘Sở Minh Hiên’, bắt đầu vui vẻ giết hết!
Thế là gần một trăm cái bài vị Quỷ Tướng Quỷ Sinh, trừ ba bốn con Quỷ Sinh ban đầu bị Đậu Đậu bắt kia, số còn lại đều bị bọn họ liên thủ đánh tan thành mây khói.
Sau khi con Quỷ Sinh cuối cùng bị giết, cái bàn đặt bài vị ầm ầm đổ xuống. Sau một mảnh hỗn loạn là một cái hành lang rất dài. Cái phòng ở đầu hành lang, trên cửa còn dán chữ “Hỷ” đỏ chót.
Đậu Đậu và ‘Sở Minh Hiên’ không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn nhau, nắm tay nhau nhảy qua đó.
Quỷ nam phát hiện ra, nó rất tức giận, “Các ngươi là ai? Rốt cuộc là ai? Sao các người có thể làm được? Các ngươi đợi đó cho ta!”
Khóe miệng ‘Sở Minh Hiên’ giật giật, “Tại sao còn bắt chúng ta đợi? Bây giờ ra đánh luôn đi!”
Nhưng mặc cho ‘Sở Minh Hiên’ dùng phép khích tướng thế nào, con quỷ nam kia cũng không lên tiếng nữa.
Bọn họ đi tới cuối hành lang, đứng ở trước cửa phòng dán chữ “Hỷ”. Ánh nến trong phòng đung đưa, bóng cô dâu đội khăn trùm đầu màu đỏ hắt lên giấy dán cửa sổ.