Một gã đàn ông cao lớn đi qua, dùng cán cân nhấc khăn trùm đầu lên.
“Ngươi là ai?” Hồng Tụ lạnh giọng, “Tương Ly đâu?”
“Ha ha, Tương Ly? Tên đệ đệ ngu ngốc trên danh nghĩa của ta đó hả?”
“Trên… trên danh nghĩa, ngươi có ý gì?”
“Không có gì, ngươi chỉ cần biết, phu quân của ngươi là ta là được rồi.”
Gã đàn ông nói rồi đẩy ngã Hồng Tụ, cùng lúc là tiếng xé quần áo. Hồng Tụ không cam lòng vùng vẫy, “Ngươi buông ta ra! Ta muốn gặp Tương Ly! Ta muốn gặp Tương Ly! Á…”
“Nữ nhân, rất nhanh ngươi sẽ hòa cùng máu thịt với ta. Gặp Tương Ly ấy hả, kiếp sau đi!”
Gã đàn ông nói xong, cúi người cắn lên cổ Hồng Tụ, vừa tham lam uống máu tươi trong huyết quản cô, vừa than thở, “Trẻ tuổi thật tốt ~ nhìn da của ngươi này, thật mềm...”
Đậu Đậu ngoài cửa sổ chấn động, là gã, là con quỷ nam đó!
Đậu Đậu không thể nhịn được nữa, vừa định xông lên đã bị ‘Sở Minh Hiên’ giữ lại, “Đừng kích động. Đây không phải là thật.”
“Không phải là thật?”
“Ừ, đây chỉ là chuyện cũ trong cái nhà này thôi. Hồng Tụ đã chết rồi, cô ta đã sớm là ác quỷ áo đỏ ở hội Vong Linh. Tất cả những thứ này chỉ là ký ức của cái nhà này thôi. Cái nào thật cái nào giả, chúng ta vẫn cần thời gian phân rõ.”
Đậu Đậu hít một hơi lạnh, “Vậy Hạ Vân em vừa bắt có phải là quỷ thật không?”
‘Sở Minh Hiên’ cau mày suy nghĩ một chút, “Chắc là đúng.”
Nếu như là trước kia, hắn gần như lập tức có thể xác định được, bây giờ đổi thành cơ thể của Sở Minh Hiên, mặc dù có thêm bốn nghìn năm công lực, nhưng muốn sử dụng vẫn sẽ bị hạn chế.
Thật ra thì lúc nhìn thấy Hồng Tụ, hắn đã nghi ngờ điều này rồi. Bây giờ nhìn thấy thời điểm tân hôn của Hồng Tụ, hắn mới hoàn toàn khẳng định. Trong cái nhà quỷ này, có quỷ thật, có quỷ giả.
Hồng Tụ vừa rồi cứu nguy cho Đậu Đậu là thật, mà bây giờ người đối mặt với cường bạo lại không còn sức đánh trả này là giả.
Tốt, như vậy lại có vấn đề rồi. Con quỷ nam đó là thật sao?
Bên ngoài phòng, Đậu Đậu và ‘Sở Minh Hiên’ mặt mũi nặng nề, trong phòng, Hồng Tụ áo quần tán loạn nằm ở trên giường, đã hoàn toàn thất vọng.
Gã đàn ông đó quay người lại sờ mặt cô, Hồng Tụ không nhúc nhích, lòng như tro tàn.
Gã đàn ông bị coi thường rất tức giận, cúi người cắn một cái lên động mạch lớn trên cổ Hồng Tụ.
“Tương Ly lừa ta để thành thân với ngươi sao? Hắn lừa ta, đưa ta đi đâm đầu vào chỗ chết?”
Ánh mắt Hồng Tụ trống rỗng hỏi một câu như vậy, gã đàn ông nuốt một ngụm máu lớn, ngẩng đầu lộ ra một gương mặt không hoàn chỉnh. Gương mặt của gã, từ sống mũi trở xuống góc cạnh rõ ràng, nhưng từ sống mũi trở lên lại giống như bị chó gặm, gồ ghề lồi lõm, hung ác dữ tợn.
Gã ngẩng đầu lên, trên khóe miệng còn dính máu, giống như ác quỷ bò ra từ địa ngục, bật cười thành tiếng.
Gã giữ chặt cằm Hồng Tụ, đại phát từ bi mở miệng, “Đương nhiên. Nếu như nó không lừa gạt ngươi, ngươi làm sao lại ngoan ngoãn chịu làm đồ ăn cho ta chứ?”
“Ngươi là ai?”
“Ta là ai? Ha ha ha, ngươi lại hỏi ta là ai?”
Gã đàn ông nhìn chằm chằm khuôn mặt bình thường nhưng dịu dàng của Hồng Tụ hồi lâu, rồi im lặng.
Hồng Tụ không hề mong đợi câu trả lời từ gã, cô đã sa vào thù hận rồi! Cô hận Tương Ly, hận anh ta lừa gạt tình cảm của cô, hận anh ta lừa cô gả đến đây, hận anh ta giao cô cho tên ma quỷ này!
“Ta là Vạn Tương Như, Đại thiếu gia của Vạn gia.”
“Không thể nào! Vạn gia chỉ có một thiếu gia, đó chính là Tương Ly!”
Hồng Tụ mất máu quá nhiều, sắc mặt nhợt nhạt, vừa giận dữ hô lên đã choáng váng.
Sau khi choáng váng, cô liền nghĩ ra… Vạn gia có hai thiếu gia.
Đại thiếu gia Vạn Tương Như đã chết lúc 25 tuổi rồi...
Hồng Tụ không dám tin trợn to hai mắt, “Ngươi… ngươi thật sự là Vạn Tương Như?”
“Đúng, chính là ta. Biết cái chân tướng này rồi, có cảm thấy chết sẽ nhắm mắt hơn chút không?”