“Thôi được, chuyện đã đến nước này rồi, tôi sẽ nói rõ ngọn ngành chuyện năm đó cho cô. Chỉ mong cô nghe rồi có thể tha cho đứa bé đáng thương này.”
Hồng Tụ cau mày, “Chuyện năm đó? Năm đó tôi không hiểu lầm anh ta! Tôi không đánh lại được bà, bà nói cái gì chính là cái đó, nếu đã như vậy, cần gì phải phí lời!”
Bà lão thở dài, “Vạn gia chúng ta là gia tộc bị nguyền rủa, tất cả đàn ông thanh niên đều không sống quá được 25 tuổi. Vạn gia đến đời Tương Như cũng chỉ còn lại mình nó. Nhưng nó... vẫn không thể nào thoát khỏi lời nguyền đó.”
Hồng Tụ nói là không nghe, nhưng vẫn không quản được lỗ tai của mình.
“Tương Ly thì sao? Tương Ly không phải là người của Vạn gia à?”
“Tương Ly... là con của chú Đức. Nó… không nên chịu đựng những thứ này...”
Tương Ly là con của chú Đức?
Hồng Tụ rất khiếp sợ, sau khi hoàn hồn lại vẫn mạnh miệng như cũ, “Anh ta là con của chú Đức thì sao? Anh ta không nên chịu đựng những thứ này, còn tôi đáng đời bị anh ta lừa dối ư?”
“Nó là bất đắc dĩ, nó xông tới cứu cô, nhưng tận mắt nhìn thấy cô bị làm nhục. Thu Nguyệt sợ nó bị Tương Như ngộ thương nên đã đánh ngất nó...”
“Bà nói cái gì?”
“Sau đó ta sai Thu Nguyệt nhốt nó vào hầm đất. Thu Nguyệt nói với nó, cô đã bị Tương Như hút khô máu chết rồi. Nó cảm thấy nhục nhã hổ thẹn không chịu nổi nên đã tự vẫn trong hầm đất. Hồng Tụ, nó không chạy trốn, nó muốn cùng chết với cô!”
Hồng Tụ siết chặt nắm tay, “Tôi không tin, bà nói với tôi những thứ này chỉ là vì cứu anh ta!”
“Việc gì ta phải lừa cô chứ? Ta biết, nhiều năm như vậy, ta đã làm quá nhiều chuyện xấu, dù đến địa phủ rồi cũng nên bị đày xuống mười tám tầng địa ngục. Nhưng những gì ta nói đều là thật. Vạn gia đã không còn nữa rồi, ta có lỗi với Tương Ly...”
Bà lão lại ho hai tiếng, thở dài, nhìn Đông Ly một cái, “Ta mong cô tìm được nó, lại sợ cô tìm được nó. Cho nên ta đã canh giữ trong ngôi nhà quỷ này trăm năm rồi.”
“Lúc bắt đầu, cô không hề đến nhà quỷ. Ta cuối cùng cũng đợi được cô. Nhưng cô đến nơi này rồi, trừ trắng trợn tàn sát ra, căn bản không làm gì khác. Ta biết cô hận, nhưng cô giết bọn họ, bọn họ sẽ vĩnh viễn không được siêu sinh!”
Hồng Tụ không lên tiếng, không biết đang suy nghĩ gì.
Bà lão thở dài, “Là ta tạo nghiệt, cuối cùng lại liên luỵ đến người vô tội. Cho nên ta đang nghĩ, có thể để thời gian trở lại ngày cô xảy ra chuyện đó, có thể để cho cô tận mắt nhìn thấy chân tướng hay không?”
“Cho nên bà đã làm ra cái ảo tưởng này cho tôi?”
“Không, đây không phải là ảo tưởng. Đây là... sự thật. Chỉ có điều, cô không chịu nhìn đến cuối cùng, lần nào cũng đều không biết, Tương Ly đứng ở cửa sổ sau phòng tân hôn.”
“Không, anh ta không ở đó! Nếu như anh ta ở đó, làm sao tôi lại không phát hiện ra được chứ?”
“Nó mới vừa chạy tới thì bị nha hoàn phát hiện. Thời gian quá gấp gáp, căn bản không kịp kêu lên. Không tin, cô đi theo ta...”
Bà lão nói rồi dẫn đầu đi ra khỏi phòng, Hồng Tụ đi theo, cô ấy sợ Đông Ly chạy trốn, lấy dây thừng ra trói tay anh ta lại, kéo anh ta đi về phía trước.
Nhưng cô ấy căn bản không cần kéo, người trong cuộc u mê, người ngoài cuộc tỉnh táo. Đậu Đậu và ‘Sở Minh Hiên’ nhất trí cho là Đông Ly cam tâm tình nguyện đi theo cô ấy.
Bà lão dẫn bọn họ đi theo một con đường khác, cuối con đường kia chỉ có thể nhìn thấy một cánh cửa sổ.
Phía sau cánh cửa sổ kia nến đỏ lay động không ngừng, là căn phòng tân hôn trước đó.
Bà lão phất tay, thời gian quay trở lại đoạn quỷ nam vừa bước vào phòng, Hồng Tụ trong phòng không ngừng giãy giụa, không ngừng chất vấn, nhưng con quỷ nam đó vẫn không chùn bước xé nát quần áo của cô.
Vạn Tương Ly vội vàng chạy đến đứng ở bên cửa sổ, tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình Hồng Tụ bị xâm hại!