Sau khi Thượng Vân Tiêu đi, Đậu Đậu và Trương Nhược Nam lên xe, Lạc Lê nhìn nhà quỷ, chuẩn bị dùng kết giới phong bế lại lần nữa.
“Đợi đã!”
Đậu Đậu nhìn thấy Đông Ly mà Lão A và Tiểu Đoan thuận tay cứu ra đang ngồi trên xe, cô mở cửa xe hô to, “Bên trong vẫn còn có người!”
Lạc Lê dừng tay, “Ai thế?”
“Một ông chú trung niên.”
Lạc Lê cau mày, “Tiểu Đoan, cậu lái xe chở bọn họ đi trước đi, tôi đi xem xem.”
“Một mình anh đi có được không thế?” Bạch Linh rất lo lắng.
Thấy Tiểu Đoan cũng bị cô ta ảnh hưởng nghi ngờ hắn, Lạc Lê hừ lạnh một tiếng, “Tiểu Đoan! Phục tùng mệnh lệnh!”
“Rõ!”
Tiểu Đoan đạp chân ga xông ra ngoài.
Bạch Linh vô cùng sốt ruột, đang ngồi ở phía sau vội đứng lên giơ tay ra định cướp vô lăng của Tiểu Đoan.
“Các người coi là anh em gì chứ, lại để anh ấy vào cứu người một mình! Dừng xe! Dừng xe! Tôi phải xuống giúp anh ấy!”
“Chị hai à, chị Bạch Linh! Chị bỏ tay ra, bỏ tay ra! Chị muốn tất cả mọi người trên xe đâm vào cây cùng chị à?”
“Tôi không quan tâm, tôi phải xuống giúp anh ấy!”
Khóe miệng Trương Nhược Nam giật giật, lập tức không muốn nói chuyện. Cô ấy đỡ trán hồi lâu, vỗ nhẹ vai Bạch Linh, “Này, này.”
“Sao thế?”
“Bình tĩnh, phải tin tưởng Lão đại của chúng tôi.”
“Đây không phải là vấn đề tin hay không tin, đồng đội thật sự là phải sống chết có nhau!”
Đậu Đậu, “... Ha ha.”
Theo truyền thuyết thì sau mỗi chữ ha ha đều có bốn chữ bị giấu đi: Mẹ kiếp, thiểu năng!
Cái gì mà đồng đội thật sự là phải sống chết có nhau? Cô ta với Lạc Lê là đồng đội hả?
Cho dù cô ta là đồng đội của Lạc Lê, nhưng cô ta chỗ nào gọi là sống chết có nhau chứ? Đây là gây trở ngại gia tăng thêm khó khăn cho nhau thì có!
Đậu Đậu ha ha một tiếng, Bạch Linh lập tức quay đầu lại, “Cô cười cái gì?”
Đậu Đậu, “... Không có gì.”
“Không có gì cô cười cái gì?”
“Cô nói đúng, đồng đội thật sự là phải sống chết có nhau! Ừm, đúng, rất đúng, vô cùng đúng!”
Bạch Linh không hề tin Đậu Đậu nói, nhưng bây giờ cô ta chỉ muốn kề vai sát cánh chiến đấu với Lạc Lê, không rảnh mà quan tâm đến girl tâm cơ như Đậu Đậu!
Cô ta khinh thường liếc mắt, lập tức lại cướp vô lăng của Tiểu Đoan.
Tiểu Đoan thật sự sắp khóc rồi, “Chị Bạch Linh, coi như em cầu xin chị đấy, em cầu xin chị còn không được sao! Chị đừng có làm phiền em lái xe nữa! Lão A, Lão A, anh nói gì đi chứ!”
Lão A ừ một tiếng, hồi lâu, nói, “Không cần đi.”
“Không cần đi?” Bạch Linh đau lòng ôm đầu, “Được, hay cho một câu không cần đi! Các người không đi, tôi đi!”
“Tôi đi?” Tiểu Đoan không nhịn được nói thật, “Chị đi rồi không phải là kề vai sát cánh chiến đấu với Lão đại mà là đi gây trở ngại cho anh ấy thì có!”
Đậu Đậu phì một tiếng, “Chậc, ai lại nói thật như thế chứ?”
“Kim Đậu Đậu, ở đây không có chuyện của cô! Còn nữa! Đoan Mộc Phồn Xuân, tôi nói cho cậu biết, tôi là đạo sĩ bắt yêu có thể bắt được ác quỷ quần áo đỏ!”
Bạch Linh lời vừa dứt, khóe miệng Đậu Đậu lập tức giật giật.
Đạo sĩ bắt yêu có thể bắt được ác quỷ quần áo đỏ?
Đậu Đậu thổn thức không thôi, thấy Bạch Linh lại muốn cướp vô lăng của Tiểu Đoan, cô không nhịn được giơ tay lên đập cho cô ta hôn mê luôn.
Mọi người không hẹn mà cùng nhìn cô, cô chỉ có thể ha ha cười khan hai tiếng, “À, mọi người có cảm thấy thế giới đột nhiên rất yên tĩnh không?”
Tiểu Đoan ý tứ sâu xa gật đầu, “Có!”
“Anh còn không nhanh lái xe đi! Anh họ tôi vẫn đang đợi để chữa trị đấy!”
Đậu Đậu nói xong, Tiểu Đoan lập tức ờ ờ hai tiếng, sau đó đạp mạnh chân ga lên tốc độ cao nhất, theo đèn đường mờ tối chạy thẳng một mạch.