Đến đường phố đèn đuốc sáng choang của Đế Đô, Lão A đột nhiên mở miệng vàng, “Đông Ly không thể vào Cục bắt yêu được.”
Tiểu Đoan đạp mạnh phanh xe, cái xe van suýt nữa thì lật nhào. Trương Nhược Nam nhanh tay nhanh mắt xách Đông Ly ném xuống, phủi tay nói, “Có thể đi rồi.”
Tiểu Đoan phi như gió bão về Cục bắt yêu, vừa vặn bốn giờ mười lăm phút sáng.
Trương Nhược Nam xuống xe đầu tiên, chạy thẳng tới phòng y tế. Đậu Đậu đuổi theo, cũng không thể quan tâm xem con gái thế nào. Nhất định phải biết tình hình của ‘Sở Minh Hiên’ trước đã, nếu không tối nay cô sẽ không ngủ yên được!
Trương Nhược Nam tắm ở phòng tắm bên cạnh phòng y tế của cô ấy, lúc đi ra đã thay một bộ đồ phẫu thuật rồi. Thấy Đậu Đậu bẩn thỉu, cô ấy cau mày, lấy một bộ trong tủ quần áo ra, “Tắm rửa trước đi rồi thay cái này vào. Trong không gian của cô chắc có quần áo để thay chứ?”
Đậu Đậu gật đầu, cầm lấy bộ đồ phẫu thuật vội vàng đi tắm
Lúc đi ra bước vào phòng y tế, Trương Nhược Nam đã đang sát trùng rồi.
Thấy Đậu Đậu đi vào, cô ấy đưa cho Đậu Đậu một cái khẩu trang và đôi găng tay vô khuẩn, “Đeo vào, nếu không tôi sẽ không cho cô vào phòng phẫu thuật đâu.”
Trương Nhược Nam thở phào, sau khi vào phòng phẫu thuật, cô ấy cẩn thận chuyển ‘Sở Minh Hiên’ từ cái nhẫn thủy tinh xanh ra ngoài.
Đậu Đậu tay chân luống cuống đứng tại chỗ, trơ mắt nhìn Trương Nhược Nam dùng cây kéo cắt bỏ quần áo ở bụng ‘Sở Minh Hiên’, không hề dừng lại… kéo quần của hắn!
“Nhược Nam, cô làm gì thế?”
Trương Nhược Nam trêu ghẹo cười một tiếng, nói, “Cô yên tâm, tôi biết là cô thích cậu ta, có điều thằng em trai của cậu ta đã đứt rồi, tôi là một bác sĩ, nhìn một chút cũng không sao chứ? Nếu không nhìn thì làm sao mà chữa trị giúp cậu ta được?”
Đậu Đậu đần mặt ra, “Cô nói cái gì? Đứt rồi?”
“Ừ, đứt rồi!”
Trương Nhược Nam không hề dừng tay, kéo quần của ‘Sở Minh Hiên’ ra, lộ ra một vùng máu thịt lẫn lộn, “Trước đó tôi không nói cho cô biết là vì sợ cô đau lòng, bây giờ mượn được máy trị liệu tái sinh rồi, tôi cảm thấy cô cần thiết phải biết.”
Đậu Đậu không lên tiếng, cũng không ngẩng đầu nhìn.
Cô vẫn đang đắm chìm trong sự thật đáng sợ là ‘Sở Minh Hiên’ bị đứt cái đó, chưa hoàn hồn lại.
Không, có lẽ không phải là đáng sợ!
Biết tin tức này rồi, ít nhất cô có thể khẳng định một điểm. Người ra tay là Lão Cửu nhà cô!
Trên đời này trừ Lão Cửu thần kinh nhà cô ra, chắc cũng sẽ không có ai băn khoăn quả cà của Sở Minh Hiên cả.
Nếu như cô nhớ không nhầm, trước kia cô từng hỏi hắn một lần, con yêu làm hắn bị thương có phải là Lão Cửu nhà cô không.
Vẻ mặt lúc đó của hắn, nhìn là biết có tật giật mình rồi!
Lão Cửu nhà cô đang chịu đựng bị thiến hả?
Đậu Đậu đỡ trán, cảm thấy mắt mình rất có vấn đề. Đã FA hai trăm năm mươi năm rồi, làm sao lại rơi vào tay tên thần kinh thế này chứ?
Haizz, không hiểu, không hiểu nổi!
Có điều nói đi cũng phải nói lại, Lão Cửu nhà cô sao lại thích tìm ngược như vậy? Cắt quả cà của Sở Minh Hiên, người đau không phải vẫn là hắn à?
Đợi đã, hắn còn rạch bụng! Hắn không phải là…
“Chậc, con quỷ gì biến thái như vậy? Mất quả cà rồi, đến trứng cũng không còn luôn.”
Trương Nhược Nam dùng cái nhíp kẹp bông tẩm cồn lau chùi vết máu cho Sở Minh Hiên, vừa lau vừa thổn thức, “Xong rồi xong rồi, cái thứ này của đàn ông tinh vi nhất yếu đuối nhất, dùng máy trị liệu tái sinh cũng không biết có mấy phần chắc chắn nữa.”
Khóe miệng Đậu Đậu giật giật, “... Ha ha.”
Hóa ra hắn không chỉ cắt quả cà, còn cắt trứng luôn!
Hắn muốn làm gì? Lấy cà với trứng đi ninh à?
Sao hắn không lên trời luôn đi! Sao hắn không sánh vai với mặt trời luôn đi!