Lạc Lê ngồi trước bàn làm việc, phong thái đĩnh đạc mạnh mẽ. Tối hôm qua hắn cứu được Vương Quyền Phú, còn tìm được xe của ông ta, đưa cả người và xe về luôn.
Hiện giờ hắn ngồi trước bàn làm việc nhìn Ngụy An Bang, rồi nhìn Mạc Lâm Phong, cuối cùng, ánh mắt Lạc Lê lướt nhanh về phía Bạch Linh.
Tuy nhiên chỉ một chớp mắt là rời đi.
Bạch Linh nhìn đồng hồ, đã tám giờ rồi, lẽ nào đã kết thúc phê duyệt rồi sao?
Lạc Lê không nói gì, chỉ cầm tờ bài thi linh ngôn lật xem.
Hắn đang chờ Đậu Đậu. Rõ ràng hôm qua hắn đã giao cho Tiểu Đoan thông báo mọi người, tại sao thời gian tới rồi mà cô ấy còn chưa tới giao quỷ?
Bỏ đi, tính cách của cô ấy trước giờ không chịu ràng buộc, nghĩ lại thì tối qua có lẽ do quá mệt rồi, vậy nên chắc là ngủ nướng.
Nếu đã thế thì hắn sẽ điều chỉnh thời gian lùi về sau một chút.
Chỉ có điều, kẻ hay gây chuyện Bạch Linh này chắc chắn sẽ không để hắn dễ dàng điều chỉnh thời gian.
“Thiếu soái, việc phê duyệt không phải thật sự kết thúc rồi chứ? Em… em nhớ là em không tới muộn!”
Câu này của Bạch Linh vừa nói ra, ngay lập tức là cái cớ rất tuyệt cho Lạc Lê.
Đúng thế! Nếu như Bạch Linh đã tới muộn, vậy thì chẳng phải cô ta sẽ không có lý do gì để nói Đậu Đậu tới muộn sao?
Nghĩ tới đây, Lạc Lê chỉ vào đồng hồ trên bàn làm việc, “Cô xem đồng hồ đi, mấy giờ rồi?”
“Tám… tám giờ ba phút.”
“Cô thấy cô còn có thể tiếp nhận phê duyệt, còn có thể giao bài sao?”
Bạch Linh kinh ngạc một hồi, “Không phải chứ, chỉ có ba phút thôi mà!”
“Ba phút thôi? Ba phút cũng đủ để những người chờ cô tới cứu chết một trăm lần rồi!”
Bạch Linh cắn cánh môi, nước mắt đong đầy trong khóe mắt.
Một hồi lâu, dường như cô ta nghĩ tới cái gì, giơ tay chỉ vào Ngụy An Bang nói, “Vậy… vậy ông ta thì sao? Dựa vào cái gì mà ông ta được tiếp nhận phê duyệt? Chuông của ông ta kêu rồi!”
Ngụy An Bang xoa xoa tay, lo lắng bất an, “Cô… cô Bạch, tôi không phải tới tiếp nhận phê duyệt. Tôi tới đây là để giao Quỷ Sinh tôi bắt được cho Thiếu soái.”
Bạch Linh nhận thua, nhất thời không có gì để nói lại.
Nhưng cô ta không dễ gì đi được tới ngày hôm nay, không dễ gì bắt được ác quỷ quần áo đỏ, cô không thể từ bỏ dễ dàng như vậy được!
“Anh không phê duyệt nhất định sẽ hối hận! Quỷ mà tôi bắt còn lợi hại hơn nhiều quỷ Kim Đậu Đậu bắt được nhiều!”
Vừa nhắc tới Kim Đậu Đậu, Bạch Linh chợt nghĩ tới cái gì đó, “Kim Đậu Đậu bắt được quỷ gì? Chắc là cô ta không bắt được quỷ phải không?”
“Tôi không biết cô ấy bắt được quỷ gì, cô ấy còn chưa tới giao bài.”
Bạch Linh ngay lập tức hiểu ra cái gì đó, “Lạc Lê, anh cố ý! Anh cố ý không để em giao bài chính là để chờ cô ta tới giao! Anh tưởng là em sẽ nhượng bộ sao? Nói cho anh biết, em…”
“Tới muộn không thể phê duyệt, đây là quy định. Bất luận là cô hay là Đậu Đậu thì đều nên tuân thủ.” Thấy Bạch Linh sắp mất cả chì lẫn chài, Lạc Lê dứt khoát xuống tay mạnh trước đã.
“Tôi nhường bước! Tôi đồng ý chờ khi cô ta tới thì mới giao quỷ!”
Dù sao thì Kim Đậu Đậu có tới cũng không so được với cô, quỷ cô bắt là ác quỷ quần áo đỏ!
Lạc Lê đạt được mục đích, nhưng bề ngoài không để lộ gì, “Không có quy định thì không thể thành khuôn phép, vì hai người phá vỡ quy định nên sẽ không công bằng với người khác. Ví dụ, bắt được ba con Quỷ Sinh, cuối cùng lại chỉ vì bắt quỷ mà linh lực lại nhập nhầm vào chuông như Ngụy An Bang.”
“Quy định đều là người đặt ra, không hợp lý thì phải đổi!”
“Những gì cô nói không phải là không có lý. Nếu đã như vậy thì thay đổi một chút.”
“Thay đổi cái gì? Không phải nói là tám giờ giao sao? Thật ngại quá, tôi tới muộn rồi.”