Trương Nhược Nam theo phản xạ có điều kiện phản bác, nhưng vành tai lại lặng lẽ đỏ ửng lên.
Đáng chết, càng sống càng giống như đàn ông vậy!
Vốn dĩ đám đàn ông trong Cục bắt yêu này cho rằng cô thích phụ nữ cô cũng không để ý, dù sao bọn họ cho rằng cô thích phụ nữ thì sẽ không nghĩ đến là cô thích Lão Đại. Hiện giờ thì tốt rồi, không giả chết thì sẽ không chết, Lão Đại cũng cảm thấy cô sẽ thích phụ nữ!
Thậm chí hắn còn cảm thấy cô sẽ cướp đi người phụ nữ của hắn!
Haizz, bảo bối có nỗi khổ trong lòng, bảo bối không thể nói ra mà…
Cô gái nhỏ trong lòng Trương Nhược Nam thở dài, nhưng trên mặt vẫn rất đẹp trai như cũ, “Lão Đại, anh có chuyện gì dặn dò?”
“Cậu ta sao rồi, có thể bảo toàn tính mạng không?”
“Có thể thì có thể, chỉ là người anh em dưới hông cậu ta xem ra không ổn, một buổi tối chỉ dài được như mầm đậu nhỏ… Phải rồi Lão Đại, thiết bị trị liệu tái sinh có thể mượn mấy ngày vậy?”
“Một tuần, có thể bảo toàn tính mạng là được.”Lạc Lê nói xong, đột nhiên chuyển chủ đề, “Hôm qua Đậu Đậu nhìn thấy cậu ta bị thương, đã nói cái gì vậy?”
Trương Nhược Nam, “… Lão Đại, đây mới là mục đích cuối cùng của anh phải không?”
“… Đừng nhiều lời, cô ấy đã nói gì?”
“Cô ấy nói, Nhược Nam ~”
“Trương Nhược Nam! Tôi nói rồi, cô đừng có động vào cô ấy!”
Trương Nhược Nam giật giật khóe miệng, “Vậy không được, nhiều năm như vậy, tôi không dễ gì gặp được một người hợp khẩu vị. Lão Đại, hình như Cục bắt yêu không can thiệp vào tình cảm riêng tư của đạo sĩ bắt yêu phải không?”
“… Cô ấy đã nói gì?”
Lạc Lê bỏ qua ngữ khí Trương Nhược Nam mô tả Đậu Đậu gọi Nhược Nam, cuối cùng biết được suy nghĩ của Đậu Đậu và hắn gần giống nhau, đều thấy có thể giữ được tính mạng là tốt rồi.
Điều này chứng minh một vấn đề, chứng minh… Đậu Đậu không thích Sở Minh Hiên!
Nếu không, Sở Minh Hiên sắp phải thành thái giám rồi mà cô ấy còn không lo lắng?
Tảng đá lớn trong tim Lạc Lê cuối cùng cũng rơi xuống đất, lại nhìn ‘Sở Minh Hiên’ một cái, nói, “Phát triển tốt hay không tốt cũng là số của cậu ta, cô cũng không cần mệt quá.”
Trương Nhược Nam nhếch mép, “Ha ha.”
Mắt nhìn Lạc Lê ra khỏi phòng phẫu thuật, Trương Nhược Nam cười khổ lắc lắc đầu.
Không cần mệt quá?
Nếu như không thêm câu phía trước thì tốt biết mấy…
May mà Trương Nhược Nam trước giờ không phải là người tự thương tự oán, một khi đã vào công việc thì sẽ quên vụ này luôn.
Cô sớm đã thấy thích thiết bị trị liệu tái sinh này của quân bộ rồi, bây giờ có cơ hội sử dụng, vậy phải tranh thủ thời gian!
Bảy ngày, cô chỉ có bảy ngày thôi!
Không nói cái gì nữa, mau chóng đi nghiên cứu!
Trương Nhược Nam lại bắt đầu quay vòng quay thiết bị trị liệu tái sinh, quanh quẩn tới trưa thì Đậu Đậu tới.
Đậu Đậu về ngủ bù, sau đó ngồi dậy chăm chút lại bản thân rồi ôm con gái ra ngoài. Vừa mở cửa, Tiểu Đoan đã đứng ở đó. Cậu ta phụ trách chọn đồ ăn trưa mang qua, vì Lão Đại giao phó rồi, không được quấy rầy chị dâu ngủ.
Quả nhiên, nịnh nọt chị dâu là không hề sai!
Nghĩ tới đây, Tiểu Đoan giơ cái giỏ, “Chị… Khụ, Đậu Đậu, tôi mang linh quả tới! Này, cô đếm đi, vừa đủ bốn mươi quả!”
Nguy hiểm quá, suýt chút nữa là gọi chị dâu rồi.
Đậu Đậu gật đầu, “Ừ, đưa cho tôi, anh vất vả rồi.”
“Không có gì không có gì, vì dân phục vụ mà!”
Đậu Đậu, “Ồ… ừ!”
“Cũng trưa rồi, cô muốn dẫn Viên Viên đi ăn cơm không? Tôi biết chỗ có đồ ăn ngon, tôi sẽ đưa cô đi!”
“Không cần đâu, lát nữa tôi tự dẫn nó đi ăn, tôi còn phải tới thăm ‘Sở Minh Hiên’ trước đã. Có điều vẫn phải cảm ơn anh.”
Đậu Đậu nói xong thì đóng cửa, lấy một linh quả đưa cho Viên Viên ăn, sau đó đem tất cả số linh quả còn lại đưa vào không gian.
Tiểu Đoan thương xót cho Sư huynh Lão Đại của cậu ta ba mươi giây, nhận lấy cái giỏ được đưa trở về, vẫy vẫy tay… đi mất.