Đậu Đậu vừa nói như vậy, Trương Nhược Nam lập tức cúi xuống kiểm tra, “Đâu có, cô nhìn nhầm rồi phải không?”
“Không thể nào, rõ ràng vừa nãy tôi nhìn thấy lông mày cậu ta động đậy mà.”
Đậu Đậu không cam tâm, đi tới phía trước nhìn rất lâu, cuối cùng cũng bắt đầu nghi ngờ mắt mình có vấn đề rồi.
Cả người Sở Minh Hiên cứng đơ bất động, cả người trên dưới đau đớn tới tận xương tủy, phần eo và thân dưới là ác liệt nhất.
Có chuyện gì vậy? Không phải là cậu ta đang hỏi chú Tư về việc Cơ Yêu Nguyệt lúc nào quay về sao? Sao đột nhiên lại trở nên như vậy?
Còn nữa vừa nãy là… giọng nói của Đậu Đậu?
Cậu ta trở về cơ thể của mình rồi sao?
“Đậu Đậu, cô nhìn nhầm rồi phải không? Không tỉnh dậy sớm vậy được đâu. Cậu ta bị quỷ rạch bụng đấy!”
Trương Nhược Nam bất lực vỗ vai Đậu Đậu, “Cô đừng lo lắng quá, tôi nói cậu ta khỏi nhất định cậu ta sẽ khỏi. Tới cái đũa nhỏ dưới hông cậu ta tôi cũng sẽ nghĩ cách cho nó dài ra như quả chuối, được không?”
Đậu Đậu, “… Ừ.”
Chỉ cần tỉnh được là được rồi, còn về cái đũa nhỏ có thể biến thành chuối to được hay không, thì bỏ đi.
Theo tính cách của Lão Cửu nhà cô, nói không chừng còn cắt thêm lần nữa ấy chứ.
“Lúc nào anh ta mới tỉnh được?”
“Nhanh nhất cũng phải bảy ngày. À, phải rồi, thiết bị trị liệu tái sinh này chúng ta chỉ có thể mượn bảy ngày, vậy nên cô phải chuẩn bị tâm lý trước nhé. Tuy là tôi rất tự tin với y thuật của mình, nhưng vấn đề về quả trứng kia thì tạm thời tôi vẫn chưa nghĩ ra cách.”
Đậu Đậu không hề để ý khua tay, “Không sao đâu, bảo toàn tính mạng là được.”
Sở Minh Hiên nghe hai người nói chuyện, suýt chút nữa phát điên… Rạch bụng? Gãy? Không có trứng?
Con Xà yêu đáng chết đó đã làm gì với cậu ta rồi?
Cậu ta không tin có quỷ có thể làm hại được cậu ta! Đoạn Long cốt này có bốn ngàn năm công lực cơ mà!
Sở Minh Hiên hít sâu một hơi, âm thầm kiểm tra cơ thể của mình một lát, quả nhiên vết khâu phần bụng dài ba mươi cen ti mét, phần dưới hông cũng trọc hếu.
Không đúng, dưới hông còn có cái gì đó.
Chỉ thấy trong nước ối màu vàng nhạt có một đoạn thịt cỡ bằng một đoạn đũa gắn trên vết thương, giống như là tảo dưới đáy biển vậy, lắc lư lắc lư, bồng bềnh bất định.
“Á! Mẹ ơi, có côn trùng cắn đồ ăn!”
Giọng nói non nớt của Viên Viên cất lên, bàn tay nhỏ xíu còn chỉ chỉ vào hông dưới ‘Sở Minh Hiên’.
“Côn trùng?”
Đậu Đậu nghi ngờ một chút, sau đó thuận theo bàn tay nhỏ của con gái đang chỉ, nhất thời mặt đần thối. Đúng là rất giống côn trùng, còn là loại giun không dài hơn ngón tay cái là bao nhiêu.
Chờ chút! Cô đang nghĩ gì vậy?
Đậu Đậu bừng tỉnh trở lại liền kinh ngạc, vội vàng bịt mắt con gái lại, “Ha ha ha, Viên Viên ngoan, lát nữa dì Nhược Nam sẽ thả cá ăn côn trùng nhé, chúng ta không được làm phiền công việc của dì, đi tìm Tiểu Trứng Thối chơi đi có được không?”
Viên Viên gật gật đầu, “Được ạ!”
Vậy là Đậu Đậu gật đầu với Nhược Nam, ôm con gái rời khỏi vùng đất thị phi. Gần ra cửa còn nghe thấy giọng còn hơi sữa của con mình gào lên, “Dì Nhược Lan, đừng quên thả cá ăn côn trùng!”
Trương Nhược Nam co rút khóe miệng. “Được, báo bối, dì sẽ làm vậy.”
Đậu Đậu chân nam đá chân chiêu suýt nữa bước hụt, sau khi đứng vững âm thầm quyết định: Sau này tới thăm ‘Sở Minh Hiên’ sẽ không dẫn theo con gái tới nữa!
Cả ngày để con gái đói bụng, còn không cẩn thận để nó nhìn được thứ nhức mắt như vậy?
Người làm mẹ như cô… không đạt tiêu chuẩn!
May mà con gái còn nhỏ, dễ lừa, qua vài hôm nữa là sẽ quên ngay.
Đậu Đậu an ủi bản thân như vậy, điều chỉnh tâm trạng xong thì dẫn con gái đi tìm Lý Xuân Hoa và Tiểu Trứng Thối.