Đối với kế hoạch của Đậu Đậu, ngay từ đầu Trương Nhược Nam đã không đồng ý. Cô cảm thấy Đậu Đậu căn bản không cần đi, tuy là Lạc Lê có ý với Đậu Đậu nhưng chỉ cần Đậu Đậu không đồng ý thì hắn cũng không có cách nào khác. Hơn nữa cô lấy lập trường gì để giúp Đậu Đậu trốn chạy đây?
Tình địch? Hay bạn bè?
Bất luận là kiểu nào, cô cũng đều thấy mình là một người tồi tệ.
Trương Nhược Nam kiên quyết lắc đầu, “Không được! Tôi không thể giúp cô bỏ trốn, tuy là tôi thích Lạc Lê, nhưng… nhưng tôi không thể dùng thủ đoạn này được! Tôi không thể chỉ vì cá nhân mà đuổi người anh ấy thích đi.”
“Không phải đuổi tôi đi! Là giúp tôi bỏ trốn!”
Trương Nhược Nam, “Với tôi… cũng không có khác biệt gì đâu.”
“Cái gì gọi là không khác biệt? Sao cô lại cứng nhắc như vậy? Được, chuyện đã tới hôm nay tôi đành nói thật với cô vậy. Vân Tung đại sư là sư phụ của tôi, tôi chính là Kim Đậu Đậu ở trên núi Đạo Vương. Lần này ông ấy tới chính là muốn ép tôi và Lạc Lê lấy nhau!”
“…Vậy cô lấy anh ấy đi. Con người anh ấy tốt như vậy, đối với cô cũng một lòng như vậy…”
“Trương Nhược Nam! Cô có tiền đồ một chút có được không vậy!”
Âm điệu của Đậu Đậu đột nhiên dâng cao, nhìn thấy trong kết giới con gái mình bỗng ngẩng đầu thật mạnh thì vội vã gằn giọng xuống thấp, “Tôi có người tôi thích rồi, người tôi thích chính là cha của con tôi.”
“Hả?” Trương Nhược Nam kinh ngạc, “Cô nói là cô thích con yêu đã phụ cô đó sao? Cô gái à, não cô úng nước hả?”
“Dĩ nhiên là không! Tôi biết là đạo sĩ bắt yêu rất khó để chấp nhận chuyện này, lúc bắt đầu tôi cũng rất khó chấp nhận. Nhưng không có cách nào khác, đây là sự thật! Vậy nên, giúp tôi đi!”
Đậu Đậu nắm chặt tay Trương Nhược Nam, Trương Nhược Nam đơ người, liếc nhìn thiết bị trị liệu tái sinh ở bên ngoài kết giới, nhất thời không thể hiểu được, “Vậy còn cậu ta?”
“Cậu ta? Ha, cậu ta chỉ là anh họ của tôi. Không có bất kỳ quan hệ gì.”
“Nhưng trước kia cô…”
“Trước kia thân xác cậu ta chứa người đàn ông của tôi! Nhưng hiện giờ không phải nữa rồi. Chuyện này lúc nào có thời gian tôi sẽ giải thích với cô, bây giờ cô chỉ cần nói cho tôi một câu thôi, giúp hay là không giúp?”
Trong đầu Trương Nhược Nam rối như tơ vò, rất lâu mới cắn răng, “Giúp!”
“Vậy là đúng rồi, mau nói với tôi lúc nào thì cảnh giới của Cục bắt yêu tương đối lỏng lẻo?”
“Nửa đêm.”
Sau đó Trương Nhược Nam vội vàng giúp Đậu Đậu vạch ra một kế hoạch chạy trốn. Cô rất quen thuộc với thói quen làm việc và nghỉ ngơi của bảo vệ, muốn vạch ra một kế hoạch chạy trốn thì rõ ràng là dễ như trở bàn tay.
Tóm lại, quyết định chọn ngày không bằng gặp ngày, tối hôm nay sẽ chạy trốn!
Thương lượng xong chuyện chạy trốn, Trương Nhược Nam thu lại kết giới. Đậu Đậu ôm con gái xách theo thỏ con, vẫy vẫy tay rời khỏi, cả quá trình không hề nhìn Sở Minh Hiên một cái.
Trương Nhược Nam tiễn Đậu Đậu đi, vừa quay đầu, đã nhìn thấy Sở Minh Hiên trong hòm lạnh hơi ngẩng đầu nhìn về phía này.
“Vừa nãy hai người nói gì vậy?”
“… Không có gì.”
“Không có gì? Vậy tại sao cô ấy lại không nhìn tôi?”
Sở Minh Hiên nói ra câu này, tự mình bắt đầu thấy khinh bỉ mình. Từ lúc nào cậu ta có thể vì một người phụ nữ mà hạ thấp bản thân vậy?
Nếu như sớm biết có ngày hôm nay, thì lúc đầu cậu ta đã… Bỏ đi, bây giờ hối hận cũng vô dụng. Việc cấp bách bây giờ là làm sao lợi dụng được quan hệ anh họ em họ để có được Đậu Đậu.
Nghĩ tới đây, Sở Minh Hiên lại nói, “Cô mau chóng sắp xếp phẫu thuật cho tôi đi, cần bao nhiêu tiền cô cứ nói.”
Trương Nhược Nam, “Ha ha.”
Nếu như Đậu Đậu không nói cô còn chưa phát hiện ra, Sở Minh Hiên bây giờ thật sự không giống với ‘Sở Minh Hiên’ trước kia!
‘Sở Minh Hiên’ trước kia ấu trĩ vô lại, ánh mắt lấp lánh như chứa ánh sáng vậy.
Nhưng người này cứ thiếu một cái gì đó không rõ.