Vân Tung đột nhiên hắt xì hai cái, xoa cái mũi, không biết bản thân mình đã bị người khác lên kế hoạch hãm hại.
Ông đi cùng Lạc Lê vào Cục bắt yêu, vừa đi vừa nghĩ, lần này nhất định phải dẫn hai đứa con của tiểu đồ đệ về núi Đạo Vương chơi mới được.
Khụ, cũng may Yêu Nghiệt không biết ông có quyết định như vậy, nếu không người gặp tai ương sẽ không chỉ là đám học trò đen đủi đó trên núi Đạo Vương thôi đâu!
Hắn sẽ bảo Hồ Vương trực tiếp cho yêu đến Cục bắt yêu, để ông già đó đến cuối đời rồi mà không thể bảo vệ được trinh tiết của mình.
Có điều hắn lại không biết, hắn vẫn còn đang ngồi xổm trong lùm cây, thỉnh thoảng lại dùng yêu lực giết chết mấy con muỗi đã sang thu rồi còn vo vo không ngừng…
Đến nửa đêm, phòng vệ của Cục bắt yêu có phần nới lỏng. Thực ra kết giới của Cục bắt yêu căn bản không thể ngăn được hắn. Nhưng hắn sợ Đậu Đậu còn giận, không chịu trở về cùng hắn, đến lúc đó Vân Tung vừa xúi giục một cái, cô ấy lại về núi Đạo Vương cùng ông ta thì biết làm sao?
Yêu Nghiệt đang mải miết nghĩ cách nào để vợ bớt giận và im lặng chịu đi theo hắn thì cửa chính Cục bắt yêu liền xuất hiện hai bóng người lén lén lút lút. Một bóng người ước chừng cao khoảng 176cm, tóc ngắn, vừa nhìn đã biết là Trương Nhược Nam. Bóng người còn lại nhỏ nhỏ gầy gầy, kéo theo tay của Trương Nhược Nam, vừa quan sát xung quanh còn vừa nói gì đó.
Yêu Nghiệt không nghe thấy, hắn chỉ nhìn thấy miệng cô mấp máy… Vợ hắn sẽ không chạy trốn cùng Trương Nhược Nam đó chứ?!
Yêu Nghiệt bị suy đoán đáng sợ này làm cho sợ đến hết hồn, đang định đứng dậy đã thấy Đậu Đậu giơ chân bước qua kết giới của Cục bắt yêu.
Cô thấp giọng nói cảm ơn Trương Nhược Nam rồi quay người, sải chân chạy thẳng đến đoạn đường cao tốc chỗ Yêu Nghiệt. Khi cô chạy đến gần, Yêu Nghiệt liền đứng phắt dậy, dọa cô hét toáng lên, sau đó giơ tay vung lên mặt hắn.
Cũng may Yêu Nghiệt nhanh chân nhanh tay bắt lấy tay của cô, nhân cơ hội đèn của Cục bắt yêu sáng rực liền giữ lấy miệng cô chui vào lùm cây.
Lạc Lê nghe thấy tiếng hét lớn vội vàng chạy ra ngoài, Trương Nhược Nam đứng ngoài cửa sững sờ, không biết nên nói gì mới được.
Kết giới của Cục bắt yêu giống như tấm kính hai chiều, bên ngoài không nhìn thấy bên trong, không nghe thấy bên trong, nhưng bên trong lại có thể nhìn ra bên ngoài và nghe thấy bên ngoài.
Lạc Lê đi ra khỏi Cục bắt yêu, tìm hai vòng không phát hiện được điều gì bất thường, quay lại hỏi Trương Nhược Nam: “Sao thế? Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?”
Trương Nhược Nam ngơ ngác nhìn về phía Đậu Đậu một cái, lắc đầu nói, “Không có gì.”
“Không có gì thì tốt, về ngủ đi. Tôi đã nói rồi, việc trị liệu của Sở Minh Hiên, cô đừng quá làm khó bản thân. Có thể giữ được mạng là được.”
Trương Nhược Nam chột dạ gật gật đầu rồi nói, “Vâng, vậy tôi đi ngủ đây.”
Hắn vẫn tưởng rằng muộn như vậy cô không ngủ là do ở phòng y tế nghiên cứu dụng cụ điều trị tái sinh. Nhưng không ngờ cô không hề ở đó, không những không ở đó, mà còn… còn đưa người phụ nữ mà hắn yêu thích nhất đi.
Trong lòng Trương Nhược Nam rất áy náy, thấy Lạc Lê chuẩn bị đi, liền thấp giọng kêu lên một tiếng Lão Đại.
Lạc Lê dừng bước chân, hỏi, “Sao thế?”
“Xin lỗi.”
“Xin lỗi cái gì? Anh em một nhà, có gì mà xin lỗi chứ? Có phải việc trị liệu của Sở Minh Hiên có vấn đề gì không? Tôi đã nói không sao, giữ được mạng là tốt rồi.”
Lạc Lê nói xong liền khoác vai Trương Nhược Nam, “Đi đi đi, về ngủ thôi.”
Trương Nhược Nam lại quay đầu nhìn về phía Đậu Đậu một cái, thở dài, “Vâng.”
Đậu Đậu thở phào, bỗng nhiên ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, lại quay đầu nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, nhất thời không nhịn được, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Yêu Nghiệt bỗng nhiên có chút hoảng, chân tay cuống cuồng lau nước mắt cho Đậu Đậu, “Sao thế? Sao tự nhiên lại khóc vậy?”