Thậm chí dưới sự chấn động được Trương Nhược Nam tỏ tình, mà đến dự tính ban đầu tìm cô để hỏi về tung tích của Đậu Đậu cũng quên mất.
Có điều có người không quên mà, người đó chính là lão già mất nết.
Sau khi lão già mất nết rời khỏi Cục bắt yêu, dựa theo mùi mà Đậu Đậu để lại bắt đầu đi tìm, thế nhưng chưa tìm được bao lâu thì đã hoàn toàn mất manh mối.
Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết đó là do tên yêu đó làm!
Lão già mất nết tức giận, lấy điện thoại ra bắt đầu gọi điện cho Vô Ngân.
Gọi cả hồi lâu cũng không có ai nghe, chuyển sang gọi số điện thoại của Vô Ưu. Kết quả Vô Ưu càng dứt khoát hơn, cứ thế tắt máy!
Lúc này lão già mất nết lại càng tức giận. Được, các người được lắm, đều không chịu bắt máy, không bắt máy thì ông tự đi tìm!
Thật ra Vô Ngân Vô Ưu nào dám không nghe điện thoại chứ, là do núi Đạo Vương bị xâm nhập được chưa? Không ít huynh đệ đã sắp tàn rồi được chưa?
Bọn họ cứu người còn không kịp, nào còn thời gian để nghe điện thoại chứ!
Tại sao núi Đạo Vương đột nhiên lại xuất hiện nhiều Hồ yêu như thế? Ai cũng trắng nõn chân dài, xinh đẹp kiều diễm, thế này là muốn bức chết trai tân mà!
Á! Không hay rồi, có huynh đệ sắp không trụ nổi rồi, phải nhanh chóng qua đó giúp đỡ!
Nếu lão già mất nết tiếp tục gọi điện thoại cho đồ đệ khác thì ông sẽ phát hiện… những đồ đệ khác của ông cũng đều không có thời gian để ý đến ông!
Thế nhưng ông không gọi, ông chuẩn bị tự dựa vào sức của mình.
Ấy…
Ừm…
Cho nên ông đã bỏ lỡ mất thời gian cứu viện tốt nhất, đến mãi thời gian dài sau này, ông mới hối hận vô cùng, mỗi lần như thế đều sẽ lau một giọt nước mắt chua cay.
Đương nhiên, hiện giờ ông vẫn không biết…
Núi Đạo Vương sắp thất thủ rồi, tên đầu sỏ ngược lại đã có một cuộc sống ấm áp với vợ và con.
Sau khi đưa vợ về nhà, Yêu Nghiệt liền ôm con ra ngoài.
Biển Biển bất ngờ bị gọi dậy thì tức giận, không nhịn được nhìn Yêu Nghiệt bằng ánh mắt ghét bỏ.
Khóe miệng Yêu Nghiệt giật mạnh một cái, đang định nói gì đó lấy lại chút tôn nghiêm làm cha, Đậu Đậu liền ôm con đi, “Con trai, mẹ nhớ con quá! Con có nhớ mẹ không? Moa moa.”
Má trái má phải của Biển Biển in lên hai vết nước bọt to tướng, nếu không vì nể tình Đậu Đậu là mẹ của nó, có lẽ đã lật mặt từ lâu rồi.
Cho nên, cậu bé chỉ có thể…
“Vâng… nhớ.”
Đậu Đậu hôn hai má của con trai thì đã có người không vui, chu môi lên vểnh qua đó nói, “Vợ, em còn chưa hôn anh đó!”
Đậu Đậu không muốn nói chuyện, Đậu Đậu muốn yên tĩnh…
Ở trước mặt con, có cần phải không biết xấu hổ vậy không?
Thế nhưng nể tình hắn đã phải chịu khổ sở nhiều như vậy, chịu tội nhiều như vậy…
Cô vẫn hôn.
Hôn xong, cô lẳng lặng chia buồn hai giây với tiết tháo vừa bị từ trần của mình.
Suy cho cùng, cách thức hôn sâu gì đó, ở trước mặt hai đứa trẻ ngây thơ, cô cũng đã không còn mặt mũi nhìn người khác rồi. Nhưng mà không sao, bọn trẻ còn nhỏ, sẽ nhanh quên thôi, kiểu gì cũng sẽ quên. Đúng, chính là như vậy!
Đậu Đậu ngồi trên ghế sô pha tự an ủi mình như vậy, Yêu Nghiệt đã ru hai đứa trẻ ngủ xong.
Đã nửa đêm rồi, hai đứa nhỏ nên đi ngủ từ sớm.
Còn về vợ hắn… cô không cần ngủ, cô phải trả nợ!
Hắn đã tính toán rồi, từ lúc đổi cơ thể cho đến giờ đã là tròn nửa tháng. Dựa vào tần suất bảy lần một đêm mà tính…
“Ánh mắt đó của anh là thế nào vậy?… Chờ chút! Anh đừng có qua đây! Hôm nay là kì nguy hiểm của em! Á! Anh bỏ em xuống em sẽ tự… Hu…”