Sau một nụ hôn liên tiếp tưởng như muốn nghẹt thở, Đậu Đậu đã mất đi khả năng suy nghĩ. Cô trơ mắt nhìn bản thân mình bị tên yêu nào đó lột sạch quần áo, trơ mắt nhìn hắn dùng một cách thức cực kì chậm chạp tiến vào trong.
Cả một quá trình, Đậu Đậu không dám lên tiếng.
“Nhận ra từ khi nào vậy?”
Hắn hỏi, sau đó ôm lấy eo cô, dùng một lực rất mạnh xông vào.
Đậu Đậu hừ nhẹ một tiếng, ôm chặt lấy cổ hắn, khẽ cắn vành tai hắn, “Anh đoán xem.”
“Em còn dám để anh đoán?”
Giọng nói của hắn có chút uy hiếp, vị trí đang gươm súng sẵn sàng bên trong cơ thể cô không yên phận mà động đậy.
Đậu Đậu nhớ đến dáng vẻ lâm trận không xong không được của hắn, vội vàng nhận lỗi, “Em nói em nói, anh… Á!”
“Nói chậm quá rồi!”
“… Anh đẹp trai, anh nói gì cũng đúng hết! Dù thế nào anh cũng nhất quyết muốn dằn vặt em đúng không, nếu đã vậy thì…”
Nửa câu sau Đậu Đậu không nói ra, Yêu Nghiệt nhíu mày hỏi, “Nếu đã như vậy thì?”
Đậu Đậu không nói gì, chân vòng qua eo của hắn, dùng lực lật người, quyến rũ vuốt mái tóc hơi dài.
Hắn nhất quyết muốn dằn vặt cô, vậy dù cô nói gì, hắn cũng sẽ tìm được cớ mà thôi.
Nếu đã như vậy thì cần phải nói gì nữa? Làm đi!
“Nếu đã như vậy… làm xong hẵng nói.”
Hắn bấm lấy eo của cô, ngay lập tức đòi lại quyền chủ động…
Sau khi kịch liệt hòa hợp với nhau xong, Đậu Đậu giống như một chú chó chết rũ bại liệt nằm trên giường.
Yêu Nghiệt dọn dẹp qua một chút, tiến lại gần hôn cô, ôm cô vào lòng.
Đậu Đậu không muốn cử động một chút nào, trong lúc mệt mỏi muốn ngủ cô mới nhớ ra hình như cô còn chuyện chưa nói.
Nhưng nghĩ một lúc, hình như cũng không cần phải giải thích nữa.
Cô kéo tay của hắn đặt trước ngực rồi nói, “Ngủ ngon!”
Yêu Nghiệt nắm lấy quả trứng ốp lết nhìn vào khiến người ta thích thú, gượng cười hỏi, “Em thế này là có ý gì?”
Lúc đó Đậu Đậu đã sắp chìm vào giấc ngủ, nghe thấy hắn hỏi như vậy, lập tức mơ màng chớp chớp mắt, “Đau mà, xoa cho em.”
Yết hầu của Yêu Nghiệt đột nhiên siết lại, “Vợ à, em nói như vậy, anh sẽ rất muốn làm thêm một lần nữa đấy.”
“Không được! Đợi ngày mai, em mệt lắm rồi!”
“… Ừ.”
Thế là Đậu Đậu liền ngủ, để lại Yêu Nghiệt xoa bóp quả trứng ốp lết cả đêm, khuôn mặt bi ai tự nói với bản thân, ngày mai, ngày mai, phải nhịn đến ngày mai!
Ngày hôm sau, Đậu Đậu vừa mở mắt thì đã đối diện với hai quầng mắt đen sì. Khóe miệng Đậu Đậu giật mạnh một cái, còn chưa kịp hỏi tối qua anh ngủ không ngon à thì Yêu Nghiệt vội vàng hỏi, “Vợ à, bây giờ là ngày mai rồi phải không?”
Đậu Đậu chưa định thần lại đã nghe thấy Yêu Nghiệt tự hỏi tự trả lời, “Dù sao em cũng không quá mệt, nếu đã như vậy, chúng ta làm thêm lần nữa đi!”
Nói xong cứ thế lâm trận, khi trả lại quyền nói chuyện cho Đậu Đậu thì đã là việc của hơn một tiếng sau.
Lúc đó Viên Viên đang đứng bên ngoài khóc oa oa, nghe kĩ hình như còn có tiếng gõ cửa.
Đậu Đậu bật dậy cấu eo của hắn, sau khi ép hắn dừng lại, cô vội vàng mặc quần áo ngủ đi ra ngoài.
“Sao thế? Đói rồi à? Mẹ lấy linh quả cho con ăn… Á! Viên Viên rụng đuôi rồi!”
Thực ra là đang rụng.
Bởi vì quá trình đẩy đến đuôi rắn sẽ rất đau cho nên cô bé mới khóc lớn như vậy.
Yêu Nghiệt theo sau đi ra ngoài, nhìn Viên Viên một cái nói, “Không sao, một lát nữa rụng rồi sẽ không đau nữa.”