Yêu Nghiệt nhìn con gái bằng ánh mắt vô cùng hiền từ: Không có gì đâu, ăn bánh quy đi con. Ăn nhiều một chút mới có thể học đi được.
Viên Viên: Ồ!
Trước đây cô bé luôn muốn rụng đuôi, bây giờ rụng đuôi rồi, cô bé mới biết không tiện lợi một chút nào.
Không thể tùy tiện đi lại được!
Có đuôi tiện lợi hơn, lúc có đuôi, cô bé chạy còn nhanh hơn cả Biển Biển nữa!
Viên Viên cau đôi mày nhỏ, nhưng Đậu Đậu lại rất vui, rụng đuôi rồi, cuối cùng có thể dẫn con gái đi chơi một cách quang minh chính đại rồi.
Ấy, không đúng, vẫn chưa đủ quang minh chính đại.
Nếu cô nói đây là con gái cô, có lẽ không ai sẽ tin cô. Huống hồ cô còn chưa đi làm giấy chứng nhận kết hôn với Yêu Nghiệt.
Yêu Nghiệt nhìn thấu suy nghĩ của Đậu Đậu, nghĩ ngợi một lúc liền nói, “Làm giấy chứng nhận đi, làm giấy chứng nhận đơn giản mà, qua vài ngày nữa chính là sinh nhật của em rồi. Em đón sinh nhật xong chúng ta sẽ đi đăng kí kết hôn!”
“Qua vài ngày nữa? Đúng rồi! Em sắp sinh nhật rồi!”
Cũng không biết có phải trùng hợp không, sinh nhật vốn có của cô lại cùng ngày cùng tháng với cơ thể này. Đều là ngày hai mươi bảy tháng mười hai.
Yêu Nghiệt nhìn thấy Đậu Đậu nghĩ như vậy, hơi nhíu mày lại. Thực ra không hề trùng hợp, bởi vì cô cùng với hoa lan máu chính là một thể. Hắn đợi bảy trăm năm thì trên thể xác của cô mới mọc ra một cây hoa lan máu như thế. Đi đôi với sự sinh sôi của hoa lan máu còn có linh hồn trong sáng của cô. Linh hồn ấy giống như giọt sương nằm trong nụ hoa của lan máu, lặng lẽ chờ đợi ngày hoa nở.
Từ thời khắc đó, hắn đã biết rõ cô là ma. Chỉ có ma tộc mới có thể biến hóa khôn lường một cách vô hình, linh hồn tan ra rồi tái sinh.
Hoa lan máu chính là cơ thể thật của cô.
Hắn đoán ra nguyên nhân Long Vương nhất định muốn chia rẽ bọn họ, hắn không nhẫn tâm buông tay, cho nên ngày lan máu nở hoa, hắn đã dụ linh hồn của cô ra, dẫn cô đi địa phủ đầu thai trước.
Hoa lan máu chưa thể hợp thành một thể với linh hồn, thu lại thành một nụ hoa mới, ở trên thể xác của cô, lại ngoan cường sinh trưởng suốt hơn hai trăm năm.
Mãi đến ngày Đường Linh Ngữ mang thai.
Hôm đó, khi hắn tưới giọt sương buổi sớm lên lan máu thì nó đột nhiên nở rộ. Nở một cách vô cùng rực rỡ, đỏ thẫm như máu.
Trên cơ thể nó dường như có một loại ma lực không thể nói rõ thành lời, rất dễ dàng mà dụ dỗ những ác niệm trong tim mỗi con người.
Hôm đó, suýt chút nữa hắn đã bị tẩu hỏa nhập ma.
Hình ảnh toàn thân cô đầy máu nằm trong lòng hắn lại một lần nữa tái hiện trong đầu, khiến vành mắt hắn đỏ hoe, hận một nỗi không thể đại khai sát giới.
Yêu Nghiệt có trực giác mình nên hủy diệt lan máu, thế nhưng hắn lại không nỡ. Cho dù linh hồn Mạch Phi đã đi vào vòng luân hồi, hắn vẫn không nỡ hủy diệt cơ thể của cô.
Đúng lúc hắn đang do dự không quyết, hoa lan máu đột nhiên tách rời khỏi thân, nó bồng bềnh trong không trung, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó, rồi bỗng nhiên bay rất xa ra ngoài.
Yêu Nghiệt bật dậy đuổi theo, đuổi mãi đuổi mãi đến ra khỏi Yêu Giới.
Hoa lan máu dẫn hắn đi đến thế giới loài người, mãi đến khi rơi vào bàn tay của một người phụ nữ da trắng như tuyết mới chịu dừng lại.
Người phụ nữ đó tóc tai bù xù, hình như vừa xảy ra chuyện gì đó không hay. Trong đêm đông lạnh giá, bà ta ngồi thụp xuống nền đất cạnh bờ hồ, hai mắt đỏ hoe nhìn chăm chăm xuống mặt nước lạnh ngắt, đứng dậy từng bước từng bước đi về phía trước, hình như muốn tự sát.
Đúng lúc bà ta đi xuống hồ, một bông hoa lan máu liền bay đến trước mặt bà. Bà ta mở lòng bàn tay trắng nõn ra đón lấy, chăm chú ngắm bông hoa đó.
Người phụ nữ đó… chính là Đường Linh Ngữ!
Yêu Nghiệt nhận ra bà ấy, là bởi vì hai trăm năm trước, chính hắn đã ôm mất Đậu Đậu vừa mới được sinh ra từ tay của bà ấy.
Thật không ngờ, hai trăm năm sau hắn vẫn có thể gặp được bà ấy!
Lẽ nào đây chính là ý trời?