Bởi vì gương mặt non choẹt của Vô Ưu cho nên anh ta đã thoát khỏi nạn, bèn vội vàng gật đầu, “Đúng, đúng đúng đúng, ngươi nói đúng, đều đúng!”
Hồ Vương đắc ý cười nhìn sang Vân Tung, nhanh chóng quét mắt qua thấy số lượng đã đủ rồi, liền dẫn theo đám các cô gái xinh đẹp nghênh ngang bỏ đi.
Vân Tung tức giận như muốn thở ra khói, đưa mắt nhìn Vô Ngân đang làm nền nãy giờ, không nhịn được hỏi một câu, “Đại sư huynh của mấy đứa đâu? Sao nó vẫn chưa đến gặp ta?”
Khóe miệng Vô Ngân giật mạnh một cái, cắn răng, không dám nói.
Vân Tung rất tức giận, “Sao con không nói gì? Trả lời câu hỏi của ta!”
“Đại… đại sư huynh, huynh ấy...”
“Nó làm sao?”
Vô Ngân không nói lên lời, thực sự không nói lên lời.
Hắn đưa ánh mắt cầu cứu sang nhìn Vô Ưu, Vô Ưu xụ gương mặt non choẹt xuống, bình tĩnh nói, “Chân huynh ấy nhũn rồi.”
Vân Tung, “…”
Vô Ngân, “…”
Vô Ưu nhìn hai người còn lại một cách kì quặc, tiếp tục nói, “Cả eo cũng đau.”
“Được rồi, con đừng nói nữa! Đi, bất luận là chân nhũn eo đau hay là bất lực, đều phải gọi ra đây cho ta! Mẹ nó! Mất mặt mất đến nỗi quá đáng thế này! Tập hợp lại úp mặt suy nghĩ cho ta!”
Khóe miệng Vô Ưu giật mạnh một cái, vừa muốn phản bác lại nói “Đừng trách tội sư muội là được rồi” thì đã bị Vô Ngân trừng mắt nhìn một cái.
Vô Ưu hiếm khi nhận được sóng điện não của hắn, biết sự phụ bọn họ đang giận dữ, quả quyết ngậm miệng lại, chạy đi gọi người.
Vô Ngân đứng ở chỗ cũ đợi Vân Tung sai bảo, Vân Tung nhìn hắn, rồi lại nhìn hắn, “Vô Ưu tránh được nạn là do cái mặt non choẹt của nó, vậy còn con?”
Khóe miệng Vô Ngân giật mạnh một cái, “Con nói với bọn họ trái tim của con đã có chủ, bắt buộc phải giữ thân như ngọc, cho nên, khụ, chính là như vậy.”
“Cái gì?” Vân Tung đập bàn, “Sao con không bảo những người khác cũng nói như vậy?”
“Chưa kịp nói.”
“Được được được, con cũng đừng có ở đây làm chướng mắt ta nữa, lát nữa tụi nó đi úp mặt suy nghĩ, con cũng đi!”
“Vâng, sư phụ.”
Vô Ngân lui xuống chưa lâu, một đám đàn ông vừa được khai trai đã dìu nhau đi ra ngoài.
Đậu Đậu không nhịn được hắt xì một cái, sụt sịt theo dõi phim hoạt hinh, “Chậc chậc chậc, không ngờ đại sư huynh cũng có ngày hôm nay! Lần sau nếu huynh ấy còn ra vẻ trịnh trọng trang nghiêm giáo huấn em, em sẽ lấy chuyện này ra chọc huynh ấy!”
Yêu Nghiệt vuốt tóc cô, “Ừ, lần này ngoại trừ hai người cùng đứng về chiến tuyến với em từ trước, những người còn lại cũng nên đứng về chiến tuyến với em rồi.”
Từ sau khi Vô Ưu Vô Ngân trở về, hắn đã biết hai người này đứng cùng chiến tuyến với vợ hắn rồi.
Bởi vì bọn họ rõ ràng biết rõ hắn ở bên cạnh vợ, nhưng Vân Tung lại vẫn có thể để yên như vậy. Điều đó chứng mình điều gì? Cho thấy hai người này không lắm lời chứ sao!
Không chỉ không lắm lời, còn đứng về đội của Đậu Đậu!
Cho nên, tối hôm qua sau khi vợ ngủ, hắn đã nghĩ đến chuyện này.
Hắn muốn cho Lăng Đầu Thanh đi đến đó một chuyến thì đã được Hồ Vương thông báo đã tha cho hai người, vừa nghe đã biết chính là hai người kia.
Quả nhiên, đàn ông không nhiều lời, vận khí sẽ không tệ mà!
Đến cả đám thuộc hạ hồ ly tinh không có tiết tháo của Hồ Vương cũng chịu thủ hạ lưu tình.
Hắn chưa hề dặn dò Hồ Vương tha cho hai người này, tất cả những chuyện này hoàn toàn đều là dựa nhân phẩm đó.
Nghĩ đến đây, Yêu Nghiệt tiếp tục nói, “Nếu bọn họ đều đã mất trinh rồi, có cần tặng chút quà chúc mừng không? Em mua quà, anh chịu trách nhiệm vận chuyển.”
Đậu Đậu cảm thấy chủ ý này rất hay, quyết định như vậy đi…
“Mua vài thùng pháo hoa đi, anh bảo Lăng Đầu Thanh tìm mấy tên yêu đi thả, phải có chữ nhé, chúc mừng mất trinh!”
Yêu Nghiệt tán thành gật đầu, “Ừ!”
Cho nên, ngoại trừ Vô Ngân Vô Ưu có nhân phẩm tốt thì những sư huynh sư đệ đã đến tuổi trưởng thành khác của Đậu Đậu đều được chồng sư muội học tập Lôi Phong làm việc tốt giúp họ phá trinh rồi.
Không chỉ như vậy, trong lúc úp mặt vào tường suy nghĩ, còn được tặng một tràng pháo hoa.