Đường Lưu Ly khinh thường hừ một tiếng, “Tại sao lại không được? Là cô ta đánh cược với em chứ!”
“Lưu Ly! Nếu không phải vì Cố gia rộng lòng giúp đỡ, em cho rằng bây giờ em còn có thể giẫm chân lên hòn đảo này hay sao? Em cho rằng liệu bây giờ có còn Đường gia của chúng ta không?”
Đường Linh Lung tận tình khuyên bảo nhưng Đường Lưu Ly lại hoàn toàn như nước đổ đầu vịt.
“Đó là do Kim Đậu Đậu không dám! Ai bảo cô ta cũng là con cháu của Đường gia cơ chứ? Cô ta không dám cạn tàu ráo máng với chúng ta đâu!”
“Lưu Ly!”
Đường Linh Lung nổi cáu nghiêm mặt lại, “Em đừng có ăn nói lung tung để cha mẹ nghe được, em không tránh được phải chịu phạt đâu. Còn nữa, Kim Đậu Đậu suy xét về tình cảm anh chị em một nhà nên sẽ không dám, lẽ nào em lại dám à?”
“Tại sao em lại không dám chứ? Là cô ta muốn đánh cược với em mà! Em thấy cô bỏ qua cho chúng ta không phải vì nể tình Đường gia, mà là sợ thua! Nếu không, tại sao rõ ràng hiệu quả sản phẩm của cô ta tốt như vậy mà cứ khăng khăng không chịu ra mắt thị trường? Nói không có vấn đề gì chị có tin không?”
Đường Linh Lung đương nhiên là không tin, thế nhưng cô cũng không thể trơ mắt nhìn em gái của mình lại tiếp tục gây chuyện.
“Không cần biết chị tin hay không tin, lần này em không được phép hành động thiếu suy nghĩ! Nếu biết được, Cố gia lúc nào cũng có thể khiến chúng ta đẹp mặt! Điểm này, em bắt buộc phải nắm rõ!”
“Chị hai, chị cả nói đúng, chị nghe lời chị ấy đi.”
“Suỵt, đừng nói nữa! Bố mẹ đến đây rồi.”
Chủ đề mà ba chị em nói chuyện liền kết thúc khi chố mẹ Đường gia đi đến gần, thế nhưng sự ngăn cản của Đường Linh Lung thì Đường Lưu Ly không hề để lọt tai nghe một từ nào.
Cô ta không thể chịu đựng được nỗi tức giận như vậy, cô ta bắt buộc phải báo thù Kim Đậu Đậu!
Cô ta không cần quan tâm có đắc tội với Cố gia hay không, việc lúc trước nói muốn đánh cược, đã có người làm chứng rồi!
Lần trước là cô ta tức giận đến mờ mắt đắc tội với Sở Ngọc Bình, Cố gia mới khiến cho nhà cô ta gặp tai họa nặng nề như vậy, nhưng lần này thì không giống, lần này cô ta phải đánh vào mặt đối tượng là Kim Đậu Đậu.
Đã chịu cược thì phải chịu nhận thất bại, Kim Đậu Đậu không bằng người khác, vậy thì nên nhận lấy hình phạt đáng bị nhận đi! Kim Đậu Đậu nhiều nhất cũng chỉ là một đứa con gái nuôi, có thể mang ra so sánh với Sở Ngọc Bình được sao, Cố gia sẽ vì cô ta mà ra mặt hay sao?
Hơn nữa cô ta nghe nói ban đầu Sở Ngọc Bình muốn để Cố Trường Sinh lấy Kim Đậu Đậu, kết quả Trường Sinh khỏe lại rồi, Cố gia lại nhận Kim Đậu Đậu làm con nuôi.
Như vậy có thể là vì sao chứ?
Còn chẳng phải vì Cố gia không muốn lấy một cô con dâu như vậy về hay sao?
Nghĩ đến đây, Đường Lưu Ly càng thêm kiên định.
Cô ta nhìn sang Đường Linh Lung ở bên trái lại quay sang nhìn Đường Lâm Lang ở bên phải, chắc chắn bọn họ đều không muốn giúp cô ta một mình đi thẳng ra chỗ khác.
Đường Lâm Lang muốn đuổi theo, Đường Linh Lung đã ngăn cô ấy lại, “Đừng đi nữa, để nó một mình yên tĩnh chút. E là lời chị nói khó nghe, lại giận dỗi rồi.”
Đường Lâm Lang gật đầu, “Vâng.”
Cả nhà họ Đường đều đi đến phòng tiếp khách.
Điệu nhảy đầu tiên là Tên Ngốc nhảy cùng Đậu Đậu, Walzl. Hai người nhảy xong, cả hội trường đều yên lặng.
Ánh mắt của Thượng Quan Lăng Mạch rất âm u, nhìn chằm chằm vào mắt cá chân của Đậu Đậu. Cậu ta biết Kim Đậu Đậu khiêu vũ rất đẹp, lần trước cậu ta đã được chứng kiến lúc cuộc thi bóng rổ diễn ra rồi. Nhưng sao trên mắt cá chân của cô ấy lại có hình xăm như vậy chứ? Lẽ nào cũng giống cậu ta, là do bẩm sinh?
Cảm nhận được ánh mắt của Thượng Quan Lăng Mạch chỉ tập trung vào mắt cá chân của Đậu Đậu, Yêu Nghiệt nhíu mày, hất một lượng yêu lực qua đó, không nhiều không ít, vừa hay đủ quấn lấy phần mắt cá chân lộ ra của cô.
Đậu Đậu nhảy xong thì đến lượt Trường Sinh, cậu ta thẹn thùng nhìn vào đám đông, thấy Đường Lưu Ly thì đi qua đó.