“Có thể mời cô nhảy một điệu được không?” Trường Sinh thẹn thùng lên tiếng, bày ra cái dáng dấp của một chàng trai ngây thơ đơn thuần.
Đậu Đậu gần như nghệt mặt, ôm lấy miếng dưa, hận một nỗi không thể gặm rỉa cả vỏ… Tại sao lại là cô ta? Tại sao lại là Đường Lưu Ly?
Không chỉ có mình cô mà cả đám người hóng hớt đã được chứng kiến cảnh Đường Lưu Ly giáng cho Sở Ngọc Bình một cái bạt tai, cũng đều lần lượt làm mặt sững sờ.
Tên ngốc này của Cố gia thật sự đã khỏe lên rồi à?
Lẽ nào cậu ta không biết, lần trước trong buổi lễ trưởng thành của cậu ta, Đường Lưu Ly đã đối xử với mẹ cậu ta như thế nào rồi sao?
Đáp án đương nhiên là… không biết.
Việc này có thể được coi là máu chó không?
Đám người ăn dưa hóng hớt không ngừng thổn thức, lần lượt phỏng đoán cảnh phim kịch tính, không biết Sở Ngọc Bình thấy rồi sẽ có cảm giác thế nào.
Sở Ngọc Bình gần như muốn phát điên, vội vàng bước lên phía trước, còn chưa kịp nói gì đã thấy Đường Lưu Ly có phần đắc ý đưa tay ra, “Đương nhiên là được rồi, Cố thiếu gia.”
Lần đầu tiên Trường Sinh được người khác gọi là Cố thiếu gia, mỉm cười ngại ngùng, nắm lấy tay của Đường Lưu Ly dắt đến giữa vũ đài.
Âm nhạc nổi lên, hai người bắt đầu xoay vòng khiêu vũ.
Đậu Đậu nghệt mặt, định thần lại vội vàng đỡ lấy Sở Ngọc Bình đang ở bên cạnh tức giận đến run rẩy, “Không được tức giận, không được tức giận, bây giờ mẹ còn đang mang thai đó!”
Sở Ngọc Bình nắm lấy tay Đậu Đậu, “Làm sao bây giờ? Đậu Đậu, con nói xem Trường Sinh, có phải nó thích Đường Lưu Ly thật không? Mẹ không đồng ý, mẹ sẽ không bao giờ đồng ý!”
Đậu Đậu đỡ bà cẩn thận đi ra ngoài, trong lòng nghĩ, mẹ không đồng ý, con cũng không muốn đồng ý đâu!
Trường Sinh là một cậu bé ngoan ngoãn, sao có thể bị một ả không ra gì như Đường Lưu Ly dắt mũi chứ? Thế này là tàn phá của trời á!
Thế nhưng việc cấp bách hiện giờ là phải giữ bình tĩnh cho Sở Ngọc Bình, quá tức giận sẽ ảnh hưởng đến cơ thể, lỡ như làm ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng thì phải làm sao?
Đậu Đậu hắng giọng, “Không sao, mẹ đừng suy nghĩ nhiều quá, chưa biết chừng Trường Sinh chỉ là thấy cô ta quen mắt mà thôi.”
Sở Ngọc Bình thở dài nói, “Hi vọng là thế.”
Đậu Đậu đỡ Sở Ngọc Bình đến một chỗ khác, để bà ngồi xuống rồi rót cho bà một cốc nước ấm, “Mẹ ngồi đây chờ một lúc nhé, con đi xem xem, mẹ yên tâm, cho dù Trường Sinh có thích cô ta, con cũng sẽ bắt cô ta lập tức cuốn xéo.”
Sở Ngọc Bình vừa nghe vậy liền cười, “Được, bảo nó cuốn xéo. Có lời này của con, mẹ cũng yên tâm rồi.”
Bà biết Đậu Đậu trước giờ vẫn không phải là một người bình thường, có thể điều trị khỏi bệnh của Trường Sinh, có thể giữ Trường Sinh lại, cho dù thay đổi nhân duyên của Trường Sinh dường như cũng trở thành chuyện nhỏ.
Chỉ có điều, nếu con trai bà thật sự mù mắt mà nhìn trúng Đường Lưu Ly, vậy thì trong lòng bà vẫn cảm thấy chua xót…
Lúc Đậu Đậu trở lại, âm nhạc đã dừng rồi.
Trường Sinh đỡ lấy eo của Đường Lưu Ly làm tạo hình kết thúc, ánh mắt có phần rạng rỡ.
Đường Lưu Ly lại càng được thể, dường như cả người đều dí sát vào người của Trường Sinh.
Đám đông không biết có nên vỗ tay hay không, trong giây lát, cả căn phòng đều im lặng.
Trong không khí ngượng ngập như vậy, không biết là chuông điện thoại của ai đó vang lên, tiếng chuông đó vừa hay lại là tiếng vỗ tay, trong giây lát, đám người hóng hớt lần lượt giơ tay lên, không quá cam lòng bắt đầu vỗ tay.
Đậu Đậu cắn răng cắn lợi, thuận theo hướng tiếng chuông vang lên trừng mắt nhìn qua đó.
Vừa nhìn thấy là Tên Ngốc thì cô lại muốn yên tĩnh, “Diệp Tinh Trạch, cậu làm sao vậy hả?”
“Con… con chẳng phải là muốn làm trò thôi sao…”
Khóe miệng Đậu Đậu giật mạnh một cái, được thôi, đây quả thực là một lý do.
“Sao nào? Thấy mọi người vỗ tay cho tôi, cô ghen ghét à?”