Không chỉ có mascara, phấn mắt cũng trộn lại thành tảng dính quánh lại trôi xuống, vài lọn tóc dính bết lên mặt, muốn bao nhiêu nhếch nhác thì có đủ bấy nhiêu nhếch nhác.
Đậu Đậu, “…”
Lẽ nào mẹ mình đã hất nước tẩy trang?
Thậm chí có thể so sánh với dung dịch hủy hoại nhan sắc?
Đậu Đậu đoán không lầm, thứ Sở Ngọc Bình hất chính là nước tẩy trang.
Đậu Đậu vừa đi khỏi, bà đã gọi Abel đi tìm nước tẩy trang. Không phải là cần dùng rồi sao?
Trong khung cảnh mọi người đều mắt chữ A mồm chữ O, Sở Ngọc Bình thu tay lại đứng dậy, “Xin lỗi, tay trơn quá! Có điều nếu cô đã xin lỗi rồi, vậy tôi thân làm trưởng bối cũng không muốn kì kèo làm gì. Thù cũ thù mới xí xóa một lượt, biết thức thời thì tránh xa con trai tôi ra một chút!”
Sở Ngọc Bình nói xong, ngáp một cái, “Tôi mệt rồi, về nghỉ ngơi trước, mọi người chứ chơi đùa vui vẻ nhé.”
Sau đó nhấc dép bệt rời khỏi đó, cần bao nhiêu phóng khoáng liền có bấy nhiêu phóng khoáng.
Vừa đi còn vừa nghĩ, quả nhiên có những lúc cần đánh chửi vẫn phải nên đánh chửi, nếu thực sự cứ giữ mãi phong độ tốt như thế, chắc đã bị làm cho tức đến chết rồi!
Nếu cái cục tức Đường Lưu Ly này bà vẫn chịu nhẫn nhịn, không biết sau này còn có bao nhiêu tiện nhân cảm thấy bà dễ bắt nạt nữa.
Sở Ngọc Bình bỏ đi, để lại Đường Lưu Ly toàn thân ướt như chuột lột, cái gương mặt hoa da phấn lòe loẹt đó, không cần nói cũng biết được buồn cười đến mức nào rồi.
Đường Linh Lung là người phản ứng lại sớm nhất, hấp tấp chạy lên trên, đưa cho cô em gái của mình một chiếc khăn giấy, “Mau lau đi, đi cùng chị.”
“Em không đi! Em còn có việc phải làm!”
“Lưu Ly, đừng ngốc nghếch nữa! Em vẫn còn chê chưa đủ mất mặt hay sao?”
Đường Linh Lung hạ giọng trách mắng rồi nắm lấy tay cô ta, không cho cô ta có cơ hội nói lại kéo ra bên ngoài.
Đậu Đậu thấy cô ta đã ngoan ngoãn đi cùng Đường Linh Lung, nhún vai tỏ ý có phần hối tiếc, “Đáng tiếc thật, còn tưởng dự định trước đó có thể được dùng đến cơ.”
“Dự định gì cơ?” Tên Ngốc tò mò hỏi.
Đậu Đậu không muốn để ý đến cậu ta cho nên qua quýt nói, “Không có gì, trẻ con đừng có xen vào chuyện người lớn.”
Tên Ngốc, “… Ha ha.”
Đường Lưu Ly đi rồi, Đậu Đậu cảm thấy thiếu mất hào hứng, bèn đi đến khu đồ ăn lấy một miếng bánh ngọt ăn, chuẩn bị quay lại đánh một giấc.
Lúc này, một cụ ông tiến đến gần, “Cháu là Đậu Đậu?”
Đậu Đậu, “… Vâng, sao thế ạ?”
Vừa hỏi xong, ngẩng đầu lên một cái đã nhìn thấy Thượng Quan Lăng Mạch đứng phía sau lưng cụ ông đó đang nhìn cô chằm chằm. Cậu ta quan sát cô một lượt, cũng giống như cô quan sát cậu một lượt, đều có chút gì đó phức tạp và như có cảm giác quen thuộc, nhưng dù có diễn tả thế nào cũng không thể nói rõ được.
Cụ ông thấy hai người nhìn nhau quan sát như vậy, hắng giọng nói, “Nó là Thượng Quan Lăng Mạch.”
“… Cháu biết.”
Cụ ông có chút ngạc nhiên, “Cháu gặp nó rồi à?”
“Vâng, lúc cuộc thi bóng rổ diễn ra có gặp qua ạ, đánh bóng rất khá.”
“Vậy thì cháu nhất định không biết, nó là anh họ của cháu.”
Cụ ông vừa dứt lời Đậu Đậu liền sững lại, nhíu mày nhìn Thượng Quan Lăng Mạch hồi lâu, chỉ muốn yên tĩnh một mình, không muốn nói chuyện.
Thượng Quan Lăng Mạch là anh họ của cô?
Cô cứ ra ngoài là gặp người thân ở khắp nơi à!
Chờ chút, Thượng Quan Lăng Mạch có phải là anh họ của cô không cụ ông này sao lại biết được nhỉ?
Cụ ông này, xem có vẻ rất quen…
Thấy Đậu Đậu đã bắt đầu chuyển sang quan sát mình, ông Đường khẽ mỉm cười, sau đó đưa đôi bàn tay to nhăn nheo ra trước mặt Đậu Đậu nói, “Ta là ông ngoại của cháu, Đường Triều.”
“Đường… Đường Triều?”
Cái tên này cũng thật khiến người ta không biết nên nói gì mới được.
Trí nhớ của nguyên chủ không hề có một chút kí ức nào liên quan đến tên của ông ngoại, chỉ là lờ mờ nhớ có tên của một người như vậy.
Đậu Đậu cũng không phải chưa từng nghĩ đến việc điều tra một chút về Đường gia, chỉ là cảm thấy ông ngoại gì đó đã di cư sang Canada rồi, khả năng trở về cũng không lớn lắm, cho nên cũng không quan tâm.
Hay là hỏi Thiên Vấn một chút?
Đậu Đậu vừa nghĩ vậy, Thiên Vấn đã bắt đầu nói chuyện.
“Người này thực sự là ông ngoại của cô.”