Đậu Đậu hoan hô, “Mời, đương nhiên là mời rồi, đến lúc đó tin tức đầu sẽ là... Cơ thể của Đường nhị tiểu thư yểu điệu duyên dáng, không sợ thu lạnh mà khỏa thân chạy bộ.”
“Cô nói bậy! Rõ ràng chính là con gái nuôi của Cố gia! Có điều nếu là cô thì cũng chỉ là một tấm bàn giặt thôi đúng không?”
Đường Lưu Ly vẫn không hề hay biết bản thân đã rơi vào cái hố mà Đậu Đậu đào từ hai tháng trước, vẫn còn tự đắc nói những lời vớ vẩn vô lý.
Đường Tống nhíu mày lại, luôn cảm thấy có gì đó không bình thường. Nhưng ông ta nghĩ đi nghĩ lại, rốt cuộc vẫn là không phát hiện ra rốt cuộc là chỗ nào không bình thường. Ông ta đã sai người đi thăm dò nghe ngóng tình hình của Niệm Nô Kiều, nhân viên công ty nhận không hai tháng lương, đến bây giờ ngoại trừ việc luyện tập dáng dấp thì không hề động đến việc chính.
Còn về sản phẩm?
Đúng là có mấy lời đồn rằng mấy cô tiểu thư phu nhân đã dùng thấy hiệu quả không tồi.
Nhưng vậy thì đã sao? Dược liệu của Tụ Bảo Bồn quý hiếm như vậy, lần trước cô ta có thể đấu giá mua lại được, nhưng lần này thì còn chưa chắc.
Vấn đề đầu nguồn không giải quyết, đây mới là nguyên nhân đến tận ngày hôm nay Niệm Nô Kiều vẫn chưa ra mắt thị trường phải không?
Ông ta không tán thành con gái mình đánh cược với Kim Đậu Đậu, nhưng đó tuyệt đối không phải do nguyên nhân sợ con gái sẽ thua, điều ông ta sợ chính là sợ Cố gia lại giống như lần trước đuổi tận giết tuyệt với Đường gia!
Nhưng bây giờ người đưa ra lời đề nghị cá cược là Kim Đậu Đậu, hơn nữa Cố Thanh Vân và Sở Ngọc Bình mãi đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện...
Cho dù tương lai Cố gia có bị mất mặt, vậy thì cũng không trách được người khác đúng không?
Đường Tống hắng giọng, “Đừng làm loạn nữa, còn ra cái thể thống gì? Con nhất định đòi đánh cược, Đậu Đậu cũng đã đánh cược với con rồi, bây giờ có thể đi cùng ba chưa?”
Đường Lưu Ly nói được, mục đích của cô ta đã đạt được, còn ở lại đây làm cái gì nữa?
Đường Tống dẫn Đường Lưu Ly rời đi, để lại đám quần chúng ăn dưa ngơ ngác đưa mắt nhìn nhau, ôm lấy miếng dưa lần lượt cho Đậu Đậu những ánh mắt đồng cảm.
Đậu Đậu quơ tay không sao cả, vừa định bỏ đi thì ông Đường đã vội vàng đi đến gần, “Tại sao lại phải đánh cược? Cứ tiếp tục như vậy, bất luận ai thắng ai thua thì người mất mặt cũng chính là Đường gia!”
“Ồ? Vậy sao? Đường gia thì có liên quan gì đến cháu?”
Đậu Đậu hoàn toàn không để ý ném lại câu nói đó, sau đó phủi tay áo, bỏ đi không chút lưu luyến.
Ông Đường trừng mắt á khẩu, không dám tin Đậu Đậu trước mặt mình lại là đứa cháu gái ngoại ngoan ngoãn thông minh của ông.
Lúc này, Thượng Quan Lăng Mạch đi đến, “Ông ngoại, không còn sớm nữa, chúng ta về thôi.”
Cậu ta luôn có cảm giác Kim Đậu Đậu sẽ thắng...
Đậu Đậu đương nhiên sẽ thắng, cô đào cái hố suốt cả hai tháng trời, nếu thật sự đẩy Đường Lưu Ly xuống đó, vậy thì chẳng phải là lấp chết cô ta sao!
Giữa thanh thiên bạch nhật, dưới con mắt quan sát của mọi người, đến lúc đó cho dù cô ta lấp liếm chối cãi, chẳng phải còn có Lăng Đầu Thanh hay sao.
Tâm trạng Đậu Đậu vui vẻ, đi tắm một cái rồi vận động một chút trước khi ngủ với người đàn ông của mình. Từ khi Yêu Nghiệt biết việc song tu không thể làm cho Nhiễu Lan Đằng sinh trưởng thì đối với vấn đề này bỗng trở nên vô cùng nhiệt tình. Sau một trận vui sướng thỏa mãn hòa hợp với loài người xong, Đậu Đậu nằm sấp trên bờ ngực đầy mồ hôi của hắn, đầu óc trống rỗng, cứ thế ngẩn ngơ không cần giấu giếm.
Yêu Nghiệt lại bắt đầu hỏi cô vấn đề rốt cuộc là mấy điểm.
Đậu Đậu không muốn nói chuyện, trừng mắt nhìn hắn một cái, lật người ngẩng đầu lên hỏi, “Quà đâu?”
Yêu Nghiệt sững lại, sau đó giống như cái kẹo mạch nha dính sát lại gần, “Quà gì?”
“... Anh nói xem là quà gì?”
Đậu Đậu chán ghét trừng mắt nhìn hắn một cái, “Quà sinh nhật!”
“Quà sinh nhật?” Yêu Nghiệt giả vờ ngốc, “Chẳng phải đã tặng rồi sao?”
Đậu Đậu chớp chớp mắt, lại tiếp tục chớp chớp mắt, “Anh tặng từ lúc nào vậy? Không chỉ không tặng, đến cả cây kẹo mút hôm nay đồng ý sẽ cho em cũng không có!”
Thực ra Đậu Đậu không hề thích ăn mấy thứ kẹo to hơn cả mặt đó, nhưng cô ăn hay không là một chuyện, còn hắn có tặng hay không lại là một chuyện khác!