Câu này của Đường Lưu Ly vừa nói ra, Đậu Đậu đã không nhịn được mà bật cười.
“Đường Lưu Ly, tai của cô bị điếc rồi sao? Lúc ở trên đảo, tôi từng nói với cô là cá cược có thể không cần thực hiện. Là cô cứ nhất quyết muốn cá cược với tôi bằng được.”
Quần chúng ăn dưa trong chớp mắt liền phản chiến. Đúng rồi, Kim Đậu Đậu từ đầu tới cuối đều không nhắc tới chuyện này, là Đường Lưu Ly không biết phải trái cứ nhất định phải cá cược cho bằng được!
“Hơn nữa, không phải cô cũng chắc chắn là mình sẽ thắng sao, vậy mới cạn tàu ráo máng với tôi như vậy. Bây giờ cô thua rồi lại muốn nói với tôi đạo đức với không đạo đức, nên với không nên vậy hả?”
Quần chúng ăn dưa thi nhau gật đầu tán đồng, đúng đúng đúng, Đường Lưu Ly không phải cũng cạn tàu ráo máng sao?
Đường Lưu Ly không nói được gì, đối diện với máy quay chỉ có thể lui bước nhượng bộ, “Chuyện chạy khỏa thân gì đó là không thể, cùng lắm thì tôi xin lỗi cô là được.”
“Ha, vừa còn nói xin lỗi cũng không tác dụng, nhất định muốn xem tôi chạy khỏa thân, sao bây giờ người thua biến thành cô thì tôi lại phải chấp nhận lời xin lỗi của cô vậy? Nói thẳng cho cô biết, tôi không chấp nhận!”
Đậu Đậu nói xong, nhìn Lăng Đầu Thanh một cái. Lăng Đầu Thanh nhếch mép tỏ ý đã hiểu, quay người biến mất trong tòa nhà, triệt để mất tung tích.
Sáng hôm nay Đại Vương gọi điện thoại tới dặn dò gã rồi, hiện giờ gần tới lúc tham chiến, nói thật, gã có chút hơi lo lắng!
Đây là lần đầu gã làm chuyện thất đức như thế này!
Nhập thân để cởi quần áo gì đó, bé đây khổ trong lòng!
Tuy nhiên gã khổ tâm cũng không làm được gì, Đại Vương đã dặn dò, gã có thể không làm theo sao?
Sau khi Lăng Đầu Thanh biến mất, ý cười trên môi Đậu Đậu càng lúc càng lớn.
Đường Lưu Ly còn đang vùng vẫy trước khi chết, người Đường gia vừa thấy chiều hướng không đúng liền thi nhau tiến lên làm hòa. Đặc biệt là Đường Linh Lung, rõ ràng là điển hình của người trong trường hợp đột ngột không biết phải làm sao thì EQ lại lên cao.
Cô ta mắng Đường Lưu ly một trận, ngay sau đó nói xin lỗi với Đậu Đậu, hi vọng cô đại nhân đại lượng cho Đường Lưu Ly một cơ hội. Dù thế nào mọi người đều là người của Đường gia, ít nhiều thì vẫn là phải suy nghĩ cho thể diện của Đường gia.
Đậu Đậu nhướn mày, “Người của Đường gia? Tôi đâu có phải là người của Đường gia. Tôi chính là đứa con gái mà người nhà giàu mới nổi đó không chịu nhận, không cha không mẹ nuôi dưỡng. Tôi và Đường gia không hề có một chút quan hệ gì hết!”
Đậu Đậu nói xong nhìn Đường Lưu Ly một cái, “Cô còn chưa cởi quần áo? Sao hả, như cô vừa mới nói đó, không dám chịu thua sao?”
Đường Lưu Ly sợ hãi lùi lại một bước, “Không, tôi sẽ không chạy khỏa thân, cô dựa vào cái gì bắt tôi khỏa thân?”
Đậu Đậu chau mày, cô đưa mắt ra hiệu cho Lăng Đầu Thanh đang ẩn thân phía sau. Lăng Đầu Thanh cắn răng, dồn sức nhập lên người Đường Lưu Ly.
Đậu Đậu thấy vậy hài lòng gật đầu, mở miệng khích tướng, “Dám cược thì dám chịu thua, đây chính là lời cô nói. Nếu cô không dám chịu thua thì nhân lúc còn sớm quỳ xuống cúi lạy gọi bà nội đi!”
Đường Lưu Ly trừng to hai mắt, sau đó túm chặt lấy cúc áo sơ mi của mình, bộ dạng như con gái nhà lành bị cưỡng ép vậy.
Đậu Đậu co rút khóe miệng, âm thầm ra hiệu cho Lăng Đầu Thanh. Cái tên nghịch ngợm này, những lúc quan trọng như thế này còn làm cái trò gì vậy? Cởi đi! Anh mau cởi đi!
Lăng Đầu Thanh hết sức cạn lời rồi, trong lòng nghĩ, nếu như gã không diễn một chút thì không phù hợp với đoạn bên trên, không phù hợp với logic có được không?
Trước đó Đường Lưu Ly vẫn còn đang rất cứng đầu, hơn nữa bất luận khích bác thế nào cô ta cũng không trúng kế. Sao có thể đột nhiên thay tính đổi nết từ đến chết cũng không chịu thỏa hiệp tới khỏa thân mà chạy được? Ở giữa nhất định phải có xấu hổ giận dữ phát điên bất lực làm quá lên chứ!
Lăng Đầu Thanh diễn sâu một đoạn kịch, đầu tiên là không tin, tiếp sau là xấu hổ tức giận điên cuồng, sau nữa chính là bộ dạng chuẩn bị tốt tâm lý.
Chờ tới khi Đậu Đậu sắp không nhẫn nại được nữa thì cắn răng cắn lợi dồn sức giật cúc áo ra.