Sau khi Lăng Đầu Thanh rời đi thì Đường Lưu Lý tỉnh. Cô ta hồi tưởng là tất cả những gì ‘mình’ đã làm, đau khổ ôm mặt gào thét, “Kim Đậu Đậu, tôi không đội trời chung với cô!”
“Im miệng! Còn chê gây rối chưa đủ hay sao?”
Đường Linh Lung quát một tiếng lạnh lùng, hận rèn sắt không thành thép mà nói, “Cũng may lúc này cha mẹ không ở đó, nếu không em thử nghĩ kỹ xem hậu quả thế nào!”
Đường Lưu Ly im lặng, rất lâu rất lâu sau mới ngẩng đầu, “Chị, nếu như em nói chuyện vừa nãy em hoàn toàn không có ý thức thì chị có tin không? Còn nữa, trước đó, em căn bản không hề biết tại sao mình lại tát Sở Ngọc Bình một cái nữa!”
Đường Linh Lung chau mày dặn dò tài xế lái xe, quay đầu lại thần sắc nghiêm nghị, “Chị thấy em cần phải tới bệnh viện kiểm tra xem sao.”
“Em khẳng định não em không có vấn đề!”
“Lưu Ly, đây cũng là do Kim Đậu Đậu cá cược thắng rồi đồng ý cho em một cơ hội, nếu không em nghĩ hiện giờ em có thể dễ dàng ra ngoài như vậy sao? Nếu như cô ta xấu xa hơn một chút nữa thì có thể trực tiếp vứt em ra đường đó em có tin không?”
“Chị! Sao chị lại nói như vậy? Kim Đậu Đậu không xấu xa, cô ta như vậy còn không xấu xa sao? Lâm Lang, em nói xem?”
Đường Lưu Ly hỏi như vậy, Đường Lâm Lang nhất thời gật đầu, “Em… em cũng thấy cô ta xấu xa.”
“Cô ta xấu xa? Chị hai của em không xấu xa sao? Nếu không phải chị hai của em ép người quá đáng thì có thể bị nhảy vào cái hố người ta sớm đã đào sẵn cho không?”
Đường Linh Lung ấn đầu Đường Lâm Lang trách mắng, Đường Lâm Lang nghe mà sững sờ.
Đường Lưu Ly âm thầm nghiến răng, “Em đã nói sao cô ta sao lại bình thản vậy! Chính là cô ta cố ý! Chị, chị cũng biết là cô ta gài bẫy em mà, tại sao chị vẫn…”
“Người ta gài bẫy cũng là do em đã gây sự với người ta trước! Bình thường chị đã nói với em thế nào, ở trường em như thế nào chị không quản, nhưng em đừng có gây sự với người không nên gây sự.”
Đường Linh Lung nói xong, thở dài, “Trên thế giới này, trước giờ đều là kẻ thắng sẽ làm vua kẻ thua làm giặc. Cô ta cho em một cơ hội, đã được coi là nhân từ rồi. Nghe chị khuyên một câu, em không đấu lại với Kim Đậu Đậu được đâu.”
Đường Linh Lung đúng là người rất thông minh. Những lời này của cô ta chính là muốn nói với Đường Lưu Ly, bình thường ở trường học ức hiếp một chút thì ức hiếp là được rồi, đừng có đụng chạm tới thành phần không ức hiếp được, tìm đường chết không nói, còn liên lụy tới Đường gia nữa.
Tuy nhiên Đường Lưu Ly cũng không phải hạng tầm thường. Cô ta đánh đâu thắng đó quen rồi, sao có thể cam tâm tình nguyện bại dưới trướng của Đậu Đậu được? Nói cái gì mà Kim Đậu Đậu cho cô ta một cơ hội, Kim Đậu Đậu bỏ qua cho cô ta, cô ta cũng không bỏ qua cho Kim Đậu Đậu đâu! Nhưng hai lần này cô ta đều bị thiệt, nếu muốn ra tay tiếp thì phải thận trọng một chút.
Nghe nói Cố gia tìm Đông Quách tiên sinh bói một quẻ trước rồi mới nhận Kim Đậu Đậu về Cố gia, nói là xung hỉ cho Cố Trường Sinh. Sau đó không lâu sau, Cố Trường Sinh khỏi bệnh.
Lẽ nào, thứ mà hai lần hãm hại cô ta khiến cô ta mất đi lý trí có liên quan tới Đông Quách tiên sinh sao?
Đường Lưu Ly càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, âm thầm quyết tâm, lần sau ra tay đối phó Kim Đậu Đậu thì nhất định phải tìm Đông Quách tiên sinh bói một quẻ trước đã. Tránh để những chuyện quỷ quái như thế này xảy ra lần nữa!
Không, hôm nào đó cô phải đi tìm Đông Quách tiên sinh, nhất định phải điều tra ra hai lần cô ta mất đi kiểm soát về tâm trạng, có phải là Kim Đậu Đậu làm trò quỷ gì ở phía sau không?
Không thể không nói, Đường Lưu Ly đánh đâu thắng đó lâu như vậy bởi vì vẫn còn tồn tại một chút IQ. Chỉ có điều chút IQ đó của cô ta so với một người 250 tuổi như Đậu Đậu thì rõ ràng là phù thủy nhỏ gặp phù thủy lớn rồi.
Huống hồ, nếu đi tìm Đông Quách tiên sinh thì Đông Quách tiên sinh cũng là một cái bẫy!
Cái bẫy Đông Quách tiên sinh này cũng là của nhà Đậu Đậu…