Mẹ? Cái quái gì vậy! Con của ngài Cửu gọi Kim Đậu Đậu là mẹ!
Lạc Thi Nhã sững sờ, không thể chịu được nữa bèn ném cái cốc thủy tinh trên bàn vào góc tường.
Lạc Lê đi vào trong, gương mặt lạnh lùng hỏi một tiếng có chuyện gì, cô ta vội vàng đóng laptop lại, “Không có gì ạ, đang dạo luận đàn ở trường học, nhìn thấy một vài bình luận không hay, vậy nên…”
“Cô và ngài Cửu đó thế nào rồi hả?”
“… Không thế nào cả, hình như anh ta quay lại với Đậu Đậu rồi.”
Lạc Lê trầm mặc, rất lâu mới ừ một tiếng.
Lạc Thi Nhã lấy hết dũng khí, “Thiếu soái, ngài Cửu đã có con rồi sao? Là với vợ trước của anh ấy sao?”
“Cô nhìn thấy bọn chúng rồi?”
“Bọn chúng?”
Lạc Thi Nhã nghi ngờ, sau đó đáy lòng lại nổi lên một khả năng rất đáng sợ. Anh ta không những có con, mà còn không chỉ có một đứa!
Nói như vậy thì hình tượng nam nhân tốt mà anh ta vẫn luôn tạo dựng, hình tượng si tình không oán hận với Kim Đậu Đậu đều là lừa người sao?
Nghĩ tới đây, Lạc Thi Nhã không dám tin, “Anh ta thật sự có con rồi? Vậy tại sao vẫn còn ở bên Đậu Đậu?”
Lạc Lê không tiện nói với Lạc Thi Nhã hai đứa trẻ đó là do Đậu Đậu sinh, hắn cũng không muốn nói với cô ta.
“Vậy nên tôi mới muốn cô đi thăm dò cái người gọi là ngài Cửu đó, vì Đậu Đậu không biết hắn đã có con. Cô ấy rất đơn thuần, rất lương thiện, dễ bị lừa gạt.”
Lạc Lê nói như vậy là nghĩ Đậu Đậu nhất định không để người ngoài nhìn thấy hai đứa trẻ, hắn nói như vậy vì chết không có ai đối chứng.
Nhưng không may là Lạc Thi Nhã đã nhìn thấy rồi!
Có điều cô ta sẽ không nghĩ là Lạc Lê đang giúp Đậu Đậu nói dối, cô ta chỉ nghĩ Lạc Lê rất đáng thương. Bị người phụ nữ như Đậu Đậu kia lừa gạt mà không biết gì, đến cả việc ngài Cửu có con rồi đồng thời bắt bọn trẻ của ngài Cửu gọi cô ta là mẹ cũng không biết!
Đây đâu phải gia chủ mà cô ta quen, cũng đâu phải là Thiếu soái cô từng biết!
Lạc Thi Nhã mở miệng vạch trần, “Thiếu soái, người bị cô ta lừa rồi. Cô ta đã biết sự tồn tại của bọn trẻ rồi, hơn nữa, những đứa trẻ đó, còn gọi cô ta là mẹ nữa.”
Lạc Lê kinh ngạc, “Những việc này sao cô lại biết được?”
“… Khi con tới phòng 912 thì vô tình nhìn thấy được.”
Lạc Lê không tin Lạc Thi Nhã lắm, có điều những gì cô ta nói cũng không phải không có khả năng. Chỉ cần cô ta không nghĩ tới chuyện bọn trẻ do Đậu Đậu sinh là được rồi, còn về đối xử với ngài Cửu đó thế nào… thì tùy.
Lạc Lê lại dặn dò Lạc Thi Nhã, nói với cô ta nếu có thể giúp Đậu Đậu thì cố gắng giúp, còn thật sự không muốn giúp thì thôi.
Lạc Thi Nhã nghe xong gật đầu, ngoan ngoãn tiễn Lạc Lê ra cửa, rồi ngồi xuống mở laptop ra.
Tuy nhiên sau khi mở ra, máy tính lại là một màn đen sì, hơn nữa còn có nhắc nhở: sorry,you"have"no"video"capture"hardware!
Camera hỏng rồi!
Camera đương nhiên là hỏng rồi, bởi vì đôi mắt đó của Yêu Nghiệt có thể đọ với tia X quang đó. Con gấu đồ chơi bị con gái hắn ôm lắc lư hai vòng, hắn liền cầm lấy lôi mắt phải của con gấu ra. Trong khi con gái khóc oa oa, hắn lấy từ trong mắt con gấu ra một thiết bị camera loại nhỏ.
Đậu Đậu trợn mắt há mồm, kinh ngạc chỉ một lúc lâu rồi yếu ớt cúi đầu, “Em sai rồi! Sau này những đồ vật lai lịch không rõ ràng thì em sẽ không cho Viên Viên chơi bừa bãi nữa.”
“… Anh đang nghĩ, chắc chắn Vương Yên Nhiên không có tiền để mua những thiết bị điện tử này.”
Đậu Đậu nghiêm mặt, “Đúng, cô ta tới Niệm Nô Kiều chưa được một tháng, còn chưa lĩnh tiền lương nữa. Hống hồ, cứ cho là cô ta có tiền thì cũng không có gan này đâu!”