Đậu Đậu không thích thử quần áo, cũng không thích chờ người khác thử quần áo. Trước giờ cô mua quần áo đều là nhìn kiểu dáng, sau đó sẽ lấy size phù hợp và trả tiền rồi đi.
Kiếp trước hay kiếp này, tỉ lệ vóc dáng cô cũng rất tiêu chuẩn. Khụ, được rồi, cô thừa nhận kiếp trước là vóc dáng đẹp tiêu chuẩn, hiện giờ là một cái bàn giặt quần áo tiêu chuẩn. Nhưng cô cũng dễ mua mà!
Bây giờ người đàn ông nhà cô cũng bớt việc, nếu đã như vậy thì không cần phải làm chuyện phí sức thử đi thử lại nữa.
Đậu Đậu nghĩ như vậy, nhưng có người lại không nghĩ như vậy.
Đôi tình nhân hóng hớt đang chọn quần áo ở đối diện đứng hình, đặc biệt là người đàn ông đó!
Hôm nay anh ta tới là để bạn gái chọn quần áo cho mình, anh ta chỉ định mua một bộ cho nên muốn lựa chọn kỹ càng. Nhưng cái tên đẹp trai kia lại cứ ngồi ở đó, kết quả là kim chủ của hắn… Cái gì gọi là không cần thử trả tiền luôn rồi rời đi? Đúng là đại gia mà! Một đống quần áo vậy cũng không cần thử sao?
Kim chủ như vậy, anh ta cũng muốn thử một lần!
Yêu Nghiệt đắc ý nhướn mày nhìn về phía người đàn ông đó, sở thích quái gở như sóng tràn muốn ngăn cũng không ngăn được, hắn nói, “Được thôi, nghe em hết. Dù sao em cũng nuôi anh mà.”
Câu này của hắn vừa nói ra khỏi miệng, người đàn ông ở phía đối diện liền bùng nổ.
Lúc này, nhân viên cửa hàng niềm nở đi tới, “Chào chị, chị thật là có mắt nhìn, những bộ trang phục này đều là mẫu mới nhất của mùa này. Hơn nữa thân hình anh đây cũng rất đẹp, mặc mấy bộ này vào chắc chắn sẽ rất phù hợp.”
“Thân hình anh ấy đẹp?”
Ngữ khí của Đậu Đậu hơi mất thiện ý. Dĩ nhiên cô biết thân hình người đàn ông nhà cô đẹp rồi, nhưng cô nhân viên này để mắt tới cái gì vậy?
Nhân viên là người rất tinh tế, vừa nghe thấy ngữ khí Đậu Đậu không tốt liền vội vàng biết nghe lời nói, “Tôi giúp chị gói lại, quẹt thẻ hay tiền mặt vậy?”
“Quẹt thẻ.”
Đậu Đậu hào phòng quẹt thẻ, nhân viên hân hoan phơi phới. Khoản lớn như thế này, lại có thể thêm vài phần hoa hồng rồi!
Tuy nhiên không chờ cô ta nói vài lời gì đó để vị khách sộp này nhớ lần sau lại ghé cửa hàng mua quần áo thì đối phương đã dắt “anh đẹp trai” xách túi lớn túi nhỏ đi mất rồi.
Đi mất rồi!
Đôi tình nhân không hẹn mà gặp nhìn nhau, yếu ớt than một câu, “Thế thời đổi thay mà…”
“Xin lỗi hai vị, hai vị cầm bộ quần áo này lâu như vậy rồi… có định mua không vậy?”
Nhân viên thấy hơi ngại, dù gì những cửa hàng như bọn họ đây chú trọng nhất là phục vụ, mở miệng hỏi khách mua hay không mua như vậy rõ ràng rất không lịch sự.
Nhưng cô không nhắc nhở cũng không có cách nào khác, hai vị khách này cầm quần áo lâu như vậy, nhàu hết cả rồi!
Đôi tình nhân này cùng cúi đầu nhìn áo sơ mi đang cầm trong tay, sau đó lại cùng nhìn cô, “Tôi lấy cái áo này, còn cái quần này nữa.”
Nhân viên cười ngại ngùng giúp bọn họ quẹt thẻ, không khỏi cảm thán trong lòng. Được đại gia bao nuôi quả nhiên thoải mái, nhưng giống như đôi tình nhân tâm đầu ý hợp này, cùng nhau chia sẻ chuyện dưa cà mắm muối mới là cuộc sống đáng để người khác hâm mộ…
Tóm lại, chuyện mua quần áo cuối cùng kết thúc bằng việc Đậu Đậu lại quét một lượt cửa hàng giày, Yêu Nghiệt đưa mấy cái túi lớn nhỏ vào tay áo xong rồi dắt vợ đi tới chỗ xem phim.
Hắn cảm thấy kế hoạch của hắn lại có biến rồi.
Vợ hắn mua quần áo quá nhanh, lúc tan học là năm giờ mười phút, hắn lái xe phải hai mươi phút (trên đường hôn vợ phải mười phút). Khụ, tóm lại lái xe hai mươi phút, bây giờ cô mua quần áo xong mới có sáu giờ.
Được, vậy thì vấn đề tới rồi, để sau khi trời tối trên xe hi hi hi một cách hợp lẽ, lẽ nào hắn phải xem tới ba bộ phim sao?
Đương nhiên là không!