Đậu Đậu hoảng: “Ra ngoài! Nhanh lên!”
Yêu Nghiệt khẽ phủ phục xuống hôn cô, lui ra một chút rồi lại vùi vào. Sau đó càng không thể chỉnh đốn lại, trói chặt lấy tay Đậu Đậu, lúc này mới chưa thỏa mãn liếm môi rút ra.
Hắn thấy vợ thật sự hơi tức giận rồi, vội vàng ôm lấy cô nhẹ giọng dỗ dành: “Đừng sợ, bọn họ không nhìn thấy đâu.”
Đậu Đậu không nói gì, Yêu Nghiệt vội vàng bổ sung: “Thật sự là không nhìn thấy mà, tin anh đi!”
Từ lúc hắn bắt đầu biến ghế thành giường, chiếc xe này nhìn từ bên ngoài vào chỉ là một chiếc xe không thôi. Cho dù động tác của bọn họ có lớn tới cỡ nào thì người khác cũng hoàn toàn không nhìn thấy.
Người phụ nữ của hắn, bình thường người khác nhìn một cái hắn đã muốn đại khai sát giới rồi, loại chuyện này làm sao có thể không chuẩn bị trước được chứ?
Yêu Nghiệt giải thích nửa ngày trời, Đậu Đậu vẫn không nói năng gì.
Đúng lúc Yêu Nghiệt cảm thấy lần kích động nhất thời này làm vợ tức giận thật rồi thì người trong lòng đột nhiên nhúc nhích, khàn giọng mở miệng nói một câu.
Yêu Nghiệt nghe rồi lập tức dở khóc dở cười.
Bởi vì vợ hắn nói - cô vẫn chưa lên.
Đậu Đậu không phủ nhận, lúc bắt đầu cô thật sự tức giận. Nhưng sau đó thấy hắn giải thích gấp gáp, khi suy nghĩ cẩn thận thì thấy thoải mái. Hắn cưng chiều cô như vậy, làm sao có thể có ý đồ làm cô xấu hổ được chứ?
Là cô suy nghĩ quá bi quan.
Huống hồ, không thể phủ nhận là, này nọ mạo hiểm bị người khác phát hiện ra như vậy, thật sự rất cấm kị rất kích thích.
Làm người mà, tại sao phải đè nén thiên tính của mình chứ?
Nếu đã rất kích thích, nếu đã không bị ai phát hiện ra, vậy sao cô phải ở đây nghĩ nhiều như vậy làm gì?
Thế là không còn lo trước lo sau nữa, hai người vui vẻ ăn trái cấm.
Cho đến khi Đậu Đậu mệt rã rời không muốn nhúc nhích nữa, chiếc xe Limousine không có ai mới hoàn toàn biến mất. Để lại một đám quần chúng thiếu niên hóng chuyện đần mặt ra ở hiện trường!
Biến mất rồi, chiếc xe Limousine đó lại biến mất rồi! Nhất định là bọn họ bị hoa mắt, nhất định là thế!
Lúc Yêu Nghiệt ôm Đậu Đậu về phòng 912 đã là gần hai giờ sáng rồi. Đậu Đậu mệt mỏi ngủ mê man, Yêu Nghiệt bế cô đến nhà tắm lau rửa một chút rồi yên tâm thanh thản đi ngủ.
Còn về hai đứa nhóc nhà hắn, vẫn cứ để bọn chúng ở chỗ Tên Ngốc đi. Cho về rồi cướp mất sự chú ý của vợ hắn thì không thể ngủ yên ổn được mất.
Vì thế lúc Đậu Đậu gặp lại hai đứa bé đáng yêu nhà mình thì đã là buổi sáng ngày hôm sau rồi. Lúc đó Tên Ngốc vành mắt đen sì, một tay bế Viên Viên, một tay dắt Biển Biển, đứng ở trước cửa điên cuồng bấm chuông, cô muốn không tỉnh cũng không được.
Tên Ngốc đã hoàn toàn phục hai đứa bé này rồi, bây giờ cậu ta chỉ muốn quay về ngủ một giấc thật ngon thôi!
Đậu Đậu kéo cửa ra, nhìn thấy cái bộ dạng héo quắt như quả cà của Tên Ngốc. Con gái nhà mình thì đang cắn ngón tay ra vẻ đáng yêu trong lòng cậu ta, con trai nhà mình thì được cậu ta dắt, vừa không cam tâm tình nguyện giẫy tay ra, vừa hung hăng trừng cậu ta.
Còn một bảo mẫu trông em bé nữa là Lăng Đầu thanh, khụ, gã đang ở phía sau cúi đầu cụp mắt xuống, cố gắng giảm thấp cảm giác tồn tại.
Đậu Đậu, “... Đã xảy ra chuyện gì thế?”
Khóe miệng Tên Ngốc giật giật, vẫn chưa mở miệng đã bị Biển Biển tranh nói trước.
“Anh ta là người xấu! Anh ta muốn lừa em gái! Anh ta bảo em gái gọi anh ta là chồng!”
Tên Ngốc hoàn toàn đần mặt ra, tay bế Viên Viên run lên, suýt nữa đánh rơi Viên Viên xuống đất.
Vẻ mặt Đậu Đậu cũng không được tốt lắm, nghe thấy con trai nói như vậy, cô bắt đầu hoảng, “... Con trai, con nói cái gì? Con nói lại một lần nữa xem.”
Tên Ngốc bảo Viên Viên gọi cậu ta là chồng? Cái quỷ gì thế?