Đậu Đậu không nói nổi, chỉ có thể yên lặng giơ tay khen ngợi Yêu Nghiệt. Được lắm, bất luận là đối với kẻ địch thế nào cũng đều có cách cả.
Viên Viên nhìn thấy con vịt vàng nhỏ ở trong cái giỏ đồ dưới gầm bàn trà, ngọ ngoạy muốn xuống chơi. Đậu Đậu đặt nó lên thảm, nhìn thấy nó cầm con vịt vàng nhỏ Tên Ngốc mua cho, cô lập tức nhớ ra một chuyện rất quan trọng. Chuyện mà trước khi ngủ cô vẫn đang suy nghĩ, vừa lên giường cái đã quên biến mất…
“Viên Viên, sau này không được gọi anh Tinh Trạch là chồng nữa!”
Viên Viên đang cầm con vịt vàng vui vẻ bóp, nghe thấy Đậu Đậu nói như vậy, lập tức chớp đôi mắt đen to tròn như quả nho, “Tại sao ạ? Mẹ cũng gọi ba là chồng mà.”
Khóe miệng Đậu Đậu giật giật, “Đâu có như nhau được. Ba mẹ đã đăng ký kết hôn rồi!”
Lần này Viên Viên càng vô tội hơn, “Đăng ký kết hôn là cái gì? Có thể ăn được không?”
“... Ha ha, không thể.”
“À ~ như vậy ạ.”
Khuôn mặt nhỏ của Viên Viên viết to hai chữ đã hiểu, sau đó cúi đầu, lập tức vui vẻ chơi đùa, hoàn toàn không coi lời của Đậu Đậu ra gì!
Nó cũng muốn ngoan ngoãn lắm, nhưng mấu chốt là nó hoàn toàn không hiểu mà! Không hiểu thì làm sao coi ra gì được?
Đậu Đậu không từ bỏ, tiếp tục nói, “Cho nên không được gọi cậu ta là chồng nữa, biết chưa hả?”
Viên Viên ngẩn ra một chút, sau đó gãi chỏm tóc tơ trên đầu, “Vậy đi đăng ký kết hôn là có thể gọi chứ ạ?”
Đậu Đậu, “....”
Yêu Nghiệt, “...”
Biển Biển, “... Ha ha.”
Viên Viên khó khăn chuyển sự chú ý ra khỏi con vịt vàng, “Mẹ, đi đăng ký kết hôn là có thể gọi sao?”
Đậu Đậu còn có thể nói gì nữa? Cô còn có thể nói thế nào hả?
“Không thể! Con không thể đăng ký kết hôn với cậu ta được!”
“Tại sao ạ? Tại sao không thể đăng ký kết hôn? Mẹ và ba đã đăng ký kết hôn đấy thôi.”
“Hai chuyện này đâu có giống nhau. Con mới lớn bao nhiêu chứ? Đợi con lớn như mẹ rồi sẽ có thể đăng ký kết hôn. Chỉ sợ đến lúc đó, con lại không muốn đăng ký kết hôn với Diệp Tinh Trạch nữa thôi. Bởi vì đến lúc đó cậu ta đã biến thành một ông già rồi, râu trắng toát, mặt giống như cái vỏ cây ấy!”
Viên Viên rơi vào trầm tư, sau đó nghiêm trang, trịnh trọng gật đầu, “Vâng.”
Nếu như anh cho kẹo ăn sẽ biến thành ông già, vậy nó phải nhân lúc anh ta chưa biến thành ông già gọi thêm mấy câu nữa mới được.
Không để cho mẹ nghe thấy là được chứ gì...
Đậu Đậu thấy con gái vâng một tiếng rồi không để ý đến cô nữa, cô đần mặt ra nhìn Yêu Nghiệt, “Vâng là ý gì?”
Viên Viên bóp con vịt vàng, nghe thấy mẹ hỏi như vậy, lập tức dùng giọng non nớt giải thích, “Vâng chính là vâng thôi.”
Đậu Đậu ngầm thừa nhận con gái đã nghe lời cô rồi, cô ngồi xuống, khẽ thở phào một hơi.
Biển Biển không nói nổi lắc đầu, âm thầm dùng tiếng yêu nói với Yêu Nghiệt: Ba nhát gan, con gái ba không hiểu một câu nào đâu.
Yêu Nghiệt: Sao con lại biết?
Biển Biển: Con biết thôi, cho dù em ấy hiểu thì cũng sẽ không làm theo đâu. Không tin, chúng ta cứ đợi mà xem.
Yêu Nghiệt:...
Được rồi, nhóc con mới lớn bao nhiêu mà đã biết giả vờ thâm trầm rồi. Sao nó không di truyền chút tốt đẹp của hắn thế hả?
Cho nên bây giờ hắn hoàn toàn không lo lắng cho con gái, hắn lo lắng cho con trai đã dự trước là sẽ độc thân này này. Nhìn Sở Minh Hiên là biết, nếu con trai còn cứ kì quặc như vậy, vậy không phải đã định trước là sẽ độc thân cả đời à?
Sở Minh Hiên kì quặc thế nào cao ngạo lạnh lùng thế nào chứ, y như hắn lúc còn trẻ. Nhưng không phải vợ hắn vẫn chẳng thèm để mắt đến cậu ta sao?
Hả, đợi đã, Sở Minh Hiên!
Long cốt của hắn vẫn còn ở trên người Sở Minh Hiên!