Nhưng lúc bọn họ có sức còn không đánh lại được Yêu Nghiệt, lúc không có sức càng không đủ gãi ngứa cho hắn. Yêu Nghiệt tùy tiện phất tay áo đánh ngã mấy tên lâu la, cong môi nghiền ngẫm nhìn Lạc Lê, nói, “Anh khẳng định muốn đánh với tôi trước mặt đám cấp dưới này của anh à?”
Ý tứ của lời này là: Anh chắc chắn muốn tìm ngược?
Lạc Lê nghe hiểu ý hắn, nắm chặt nắm tay lại nhưng vẫn xuất chiêu. Yêu Nghiệt không buông tay Đậu Đậu, một tay đối phó với mấy chiêu của Lạc Lê dễ như chơi, lưu loát sinh động giống như động tác thái cực.
Đám đạo sĩ bắt yêu quần chúng nhìn đến hoa cả mắt, nhưng chẳng bao lâu, con yêu nào đó không kiên nhẫn được nữa, hắn khẽ vung một chưởng đánh trúng bụng Lạc Lê, Lạc Lê đau đớn cong người trên đất.
Một đám đạo sĩ bắt yêu quần chúng trừng mắt ngẩn ra, không ai dám tin Lão đại của bọn họ lại thua dễ dàng như vậy!
Yêu Nghiệt thu tay lại, bày ra vẻ bình tĩnh, “Tôi nói rồi, anh cứ không chịu nghe đấy thôi, chuyện này... không thể trách tôi được.”
Khóe miệng Đậu Đậu giật giật, còn âm thầm khen ngợi Yêu Nghiệt, trước khi đi cô còn không quên hô to, “Thật sự không phải là do chúng tôi làm đâu!”
Mặc dù... bọn họ rất muốn làm như vậy.
Nhưng nói lời này ra cũng không có sức thuyết phục, ở trong lòng đám đạo sĩ bắt yêu quần chúng, chuyện này chính là do bọn họ làm!
Đậu Đậu thấy bọn họ không tin, cũng không biết làm sao mà thở dài, đi theo Yêu Nghiệt ra ngoài, vừa đi còn vừa hỏi, “Rõ ràng có thể một chiêu là kết thúc, tại sao anh lại còn chơi như vậy hả?”
Yêu Nghiệt bật cười.
Có lúc vợ hắn thật sự bị ngốc mà, bây giờ vẫn còn chưa ra khỏi Cục bắt yêu, hỏi như vậy, Lạc Lê chắc bị tức chết nhỉ?
Yêu Nghiệt quay đầu nhìn Lạc Lê một cái, chỉ nhìn thấy sự đau khổ trên mặt hắn, không biết là do bị hắn đánh hay là bị vợ hắn làm cho tức giận nữa.
Thấy Đậu Đậu đầy vẻ ham học hỏi, hắn giơ tay lên xoa đầu cô, “Bởi vì như vậy sẽ đẹp trai!”
Khóe miệng Đậu Đậu giật giật, “... Anh thắng! Anh thành công thuyết phục được em rồi.”
Hai người nghênh ngang đi ra khỏi Cục bắt yêu, để lại một đám đạo sĩ bắt yêu quần chúng đần mặt ra ở hiện trường. Chỉ một lát sau, đám đạo sĩ bắt yêu quần chúng đã khôi phục lại sức lực. Bọn họ vội vàng tiến lên đỡ Lạc Lê, lúc này mới phát hiện một chưởng nhìn tưởng như rất nhẹ kia đã đánh gãy hai cái xương sườn của Lão đại nhà bọn họ rồi.
Lạc Lê được đỡ đến phòng y tế nghỉ ngơi trước, thấy Sở Minh Hiên vẫn còn thở, hắn vội vàng lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Trương Nhược Nam mau trở lại.
May mà Sở Minh Hiên là đạo sĩ bắt yêu, nếu không đổi thành người bình thường nào đó bị rút mất xương sống, có thể nằm trên đất thở hổn hển à?
Đã sớm đi gặp Diêm vương rồi ok.
Có điều Sở Minh Hiên cũng chỉ còn lại chút sức lực thôi, nếu như Trương Nhược Nam không trở lại, sớm muộn gì cậu ta cũng phải chết, đến cả người thực vật cũng không làm được.
Mọi người rối rít đồng tình với Sở Minh Hiên, chỉ có Lão A như có điều gì suy nghĩ.
Lúc mọi người ở đây đều cảm thấy thủ đoạn của Yêu Nghiệt quá mức tàn nhẫn, Lão A đột nhiên mở miệng, “Không phải là hắn.”
“Cái gì mà không phải là hắn?”
Tiểu Đoan hỏi như vậy, Lão A cau mày, “Người lấy xương sống của Sở Minh Hiên không phải là con yêu đó.”
“Tại sao?”
“Với thực lực của hắn, lấy thì cứ lấy thôi, căn bản không cần phải nói dối. Dù sao... chúng ta cũng không ngăn được hắn.”
Lão A nói một câu thật lòng như vậy, mọi người nghe đều cảm thấy có lý.
Lạc Lê cau mày, “Ý anh nói Sở Minh Hiên là bị người khác hại ư? Nhưng trừ hắn ra, không có ai có động cơ gây án cả đúng không?”
Lão A, “... Tôi đi sửa Liệp Yêu đây.”
Mọi người, “...”
Sau đó chân tướng của chuyện này… cũng không có sau đó gì nữa. Đám đạo sĩ bắt yêu quần chúng vẫn cảm thấy người hại Sở Minh Hiên chính là con kia yêu.
Đậu Đậu cùng Yêu Nghiệt tới Cục bắt yêu chuyến này, không những không lấy được long cốt, ngược lại còn không biết đã gánh oan thay ai.