Cô ta không hiểu tại sao lại như vậy, lúc nhận được điện thoại của gia chủ, cô ta giống như người chết đuối vớ được sợi rơm cứu mạng, đó là hy vọng cuối cùng của cô ta!
Gia chủ thần thông quảng đại như vậy, hắn nhất định có thể ép tin tức xuống. Vì vậy cô ta khóc lóc kể lể, nói cô ta bị người ta hãm hại. Nhưng gia chủ bảo cô ta xuất ngoại, còn nói sẽ không ép tin tức xuống giúp cô ta.
Tại sao? Chẳng lẽ thời gian chung sống hai mươi năm, con cháu của Lạc gia như cô ta còn không bằng con nhỏ Kim Đậu Đậu đó ư?
Lạc Thi Nhã không muốn tin, nhưng sự thật bày ra ở trước mắt nên không phải cô ta không tin mà được. Dưới tình hình này, cô ta chỉ có thể…
“Xin lỗi gia chủ, con biết lỗi rồi! Xin người cho con thêm một cơ hội nữa, sau này, con nhất định sẽ không như vậy…”
“Không có sau này, cô động đến cô ấy, đã định trước là không có sau này rồi.”
Lạc Thi Nhã nghiến răng nghiến lợi, cổ họng run rẩy, vẫn không nhịn được hỏi tại sao?
Tại sao tất cả mọi người đều đứng về phía Kim Đậu Đậu, cô rốt cuộc có chỗ nào không bằng cô ta chứ?
Nhưng Lạc Lê không nói mà trực tiếp cúp điện thoại. Hắn ta nhìn chằm chằm hình Đậu Đậu và Yêu Nghiệt trong máy tính, do dự bấm số điện thoại của Đậu Đậu.
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên trong căn phòng trống không, cả người Lạc Thi Nhã chấn động. Cô ta đứng lên, chậm rãi đi về phía sofa.
Khóe miệng Đậu Đậu giật giật, định tắt đi, nhưng hoảng loạn thế nào lại ấn vào nút trả lời. Giọng Lạc Lê mang theo sự hổ thẹn, trầm thấp mà lại dịu dàng, “Đậu Đậu à? Gọi điện thoại cho em sớm như vậy, có làm phiền em không?”
Đậu Đậu, “...”
Yêu Nghiệt, “...”
Lăng Đầu Thanh, “...”
Lạc Thi Nhã, “... Kim Đậu Đậu!”
Đậu Đậu ha ha cười khan một tiếng, bất đắc dĩ vỗ tay Yêu Nghiệt, Yêu Nghiệt khẽ động ngón tay, hai vợ chồng cùng hiện hình.
Lạc Lê ngẩn ra một giây, sau khi hoàn hồn lại hỏi, “Em biết cả rồi à?”
Đậu Đậu ừ một tiếng, thấy Lạc Thi Nhã tức giận phát run thì càng không thèm để ý, “Có thù báo thù có oán báo oán, chuyện của cô ta là do tôi làm.”
Lạc Lê im lặng, thở dài, “Xin lỗi, là anh không dạy dỗ tốt cô ta.”
Đậu Đậu vừa định nói không sao thì Yêu Nghiệt đã cướp lấy điện thoại. Hắn nhìn chằm chằm điện thoại của Đậu Đậu một lúc, phát hiện hiển thị trên màn hình chỉ là một dãy số, tâm tình lập tức khá hơn nhiều.
“Coi như tự biết mình, sau này cách xa vợ tôi ra chút, còn nữa, nhớ quản cho tốt gái điếm nhà anh.”
Sau đó hắn cúp điện thoại, còn rất thuận tay... nhét điện thoại vào túi hắn.
Đậu Đậu, “...”
Cô bị tịch thu điện thoại rồi. Có điều nói đi cũng phải nói lại, gái điếm cái gì, công lực độc mồm độc miệng của người đàn ông nhà cô vẫn level max như thường lệ!
Lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đã đen sì như mực của Lạc Thi Nhã…
Bị người đàn ông cô ta muốn quyến rũ mắng, cảm giác này, chậc chậc, nghĩ thôi đã thấy mất hồn rồi.
Đậu Đậu nghĩ không sai, nội tâm của Lạc Thi Nhã gần như đã sụp đổ.
Gái điếm? Hắn lại nói cô ta là gái điếm?
Rõ ràng cô ta đẹp hơn Kim Đậu Đậu, tại sao những người đàn ông này từ trước đến nay đều không chịu xem trọng cô ta?
Cô ta là nữ thần! Là nữ thần Lạc Lạc của Thánh Phong. Bao nhiêu nam sinh đều theo đuổi tâng bốc cô ta, cho dù hắn thật sự không thích, tại sao có thể mắng cô ta là gái điếm chứ?
Lạc Thi Nhã không dám tin lui về phía sau một bước, nhất định là cô ta nghe lầm rồi.
“Ngài… ngài Cửu, anh…”
“Sao thế? Nghe không hiểu tôi nói gì à? Có cần tôi nói lại lần nữa không?”
“Được rồi, anh đừng ầm ĩ nữa! Một người đàn ông như anh dồn ép người ta nhiều khó coi lắm! Loại chuyện này...”
Đậu Đậu ngắt lời Yêu Nghiệt, đang nói, chủ đề đột nhiên xoay chuyển, “Loại chuyện này đương nhiên để em xử lý rồi! Anh đứng xa chút, đừng có xen vào nữa!”