Đậu Đậu và Yêu Nghiệt cùng trở về nhà, cảm thấy với tính tình đại tiểu thư của Lạc Thi Nhã thì chắc chắn sẽ xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, sau này cũng không thể gây ra nổi sóng gió gì.
Con nhỏ Lạc Thi Nhã này có tâm kế hơn đám Vương Yên Nhiên Đường Lưu Ly nhiều. Hơn nữa điều khiến cho cô ghét nhất là - cô ta lại ngấp nghé người đàn ông của cô. Đây đúng là chú có thể nhịn thím không thể nhịn mà!
Hơn nữa Lạc Lê quyết định đưa Lạc Thi Nhã ra nước ngoài, sau này không phải bớt đi một con nhỏ gợi đòn rồi à?
Nhưng cô không ngờ Kim San vẫn luôn không có động tĩnh gì lại vẫn có thể ra được đại chiêu. Có điều người không biết thì không lo, bây giờ cô không suy nghĩ nhiều như vậy, cô đang nghĩ…
“Lúc chúng ta kết hôn, có mời lão già mất nết không?”
Khóe miệng Yêu Nghiệt giật giật, “Em mời ông ấy, ông ấy có thể đồng ý à?”
“Đăng ký cũng đăng ký rồi, con cũng có thể hãm hại người khác được rồi. Sư phụ không đồng ý, còn có thể thay đổi cái gì?”
Yêu Nghiệt không khỏi bật cười, “Cũng đúng, ông ấy không đồng ý, quả thật vẫn không thể thay đổi được gì cả.”
“Mời rồi sư phụ có đến hay không là chuyện của sư phụ, em không mời sư phụ thì đó là vấn đề của em. Một ngày làm thầy cả đời làm cha, không mời sư phụ không được.”
Yêu Nghiệt gật đầu, giải quyết dứt khoát, “Vậy thì mời đi.”
Đậu Đậu không xoắn xuýt nữa, nhìn thấy con trai con gái ngồi trên thảm chơi đùa, cô cũng dịch qua đó ngồi xuống.
Biển Biển đang nghịch xe ô tô đồ chơi. Nói chính xác, là đang phá.
Viên Viên thì mỗi tay ôm một cái đồ chơi bằng bông, cau mày, nhìn chằm chằm con thỏ bông không biết đang nghĩ cái gì. Đậu Đậu nhìn con thỏ bông, sắc mặt lập tức thay đổi rất kinh hoàng.
Yêu Nghiệt nhạy bén nhận ra, đứng lên khỏi ghế sofa, hỏi, “Làm sao thế?”
“Lão già mất nết tặng cho Viên Viên hai con thỏ con.”
“Ừ, cho nên?”
“Cho nên... từ Cục bắt yêu về đến bây giờ đã ba bốn ngày rồi.”
Khóe miệng Yêu Nghiệt giật giật, chỉ có thể sắp xếp lại lời nói an ủi cô, “Khụ, không sao, có lẽ không chết đói... chứ?”
“Mẹ, thỏ thỏ!” Viên Viên nghe thấy hai con thỏ con, cất giọng non nớt kêu to với Đậu Đậu, “Viên Viên muốn thỏ thỏ.”
Đậu Đậu đỡ trán, hồi lâu, nuốt nước miếng, “À... Viên Viên đợi một lát, mẹ đi tìm nhé.”
“Vâng vâng.”
Thấy con gái ngoan ngoãn gật đầu, Đậu Đậu chột dạ sợ hãi. Thượng đế phù hộ, nhất định đừng chết đói, nhất định đừng chết đói!
Đậu Đậu vừa cầu nguyện vừa đi vào phòng ngủ, Yêu Nghiệt lo lắng đi cùng, chỉ thấy cô xách một cái lồng trống rỗng ra. Trong lồng nào có còn bóng dáng con thỏ con chứ, chỉ còn lại một đống phân thỏ.
Đậu Đậu đau xót, nhưng Yêu Nghiệt lại cầm lấy vòng tay của cô lục một lúc, xách hai thứ có tai ra ngoài. Hai thứ kia mắt đỏ rực, miệng khẽ động, trên lông thỏ còn có không ít thứ gì đỏ như máu nữa.
Cái thứ đỏ rực đó là nước linh quả...
Cô nhớ ra rồi, trước kia lúc cô dùng Quỷ Sinh để đổi linh quả, hình như sợ Viên Viên ăn hết sạch nên giấu hai quả vào trong vòng tay. Được lắm, hai con vật này cũng không ngốc!
Đậu Đậu nhận lấy thỏ từ trong tay Yêu Nghiệt, ôm vào lòng xoa xoa lông thỏ, “Tốt quá, cuối cùng có thể giao cho con gái rồi. Có điều, hai con thỏ trắng này lớn lên không ít nhỉ?”
Yêu Nghiệt nhìn chằm chằm ngực Đậu Đậu một lúc, gật đầu, “Ừ, lớn lên không ít.”
Đậu Đậu khó hiểu nhìn hắn, “Anh chưa từng nhìn thấy bọn chúng, sao lại biết bọn chúng lớn lên rồi?”