Yêu Nghiệt khẽ cong môi, thầm nghĩ, nào chỉ là nhìn thấy, còn ăn rồi ấy chứ.
Có điều hắn cũng chỉ nghĩ như vậy thôi, ngoài mặt vẫn nói, “Nhìn lớn hơn so với tuổi tác của bọn chúng, có lẽ là do ăn linh quả.”
Đậu Đậu gật đầu, nghe thấy giọng non nớt thúc giục của Viên Viên ở bên ngoài, “Đã xong chưa?”, cô vội vàng bỏ hai con thỏ vào trong lồng xách ra.
Tựa như gien khác biệt cực lớn của hai đứa bé đã lộ ra. Một đứa giống người đàn ông của cô, một đứa giống cô. Đứa giống người đàn ông của cô ghét bỏ lui về phía sau, đứa giống cô vô cùng vui vẻ nhào lên. Đứa kia ghét bỏ không nhìn nổi đứa đang nhào lên nữa, tóm lấy nó mắng, “Em không thấy bẩn à? Bên trong toàn là phân!”
Viên Viên cắn ngón tay út, bộ dạng nghe không hiểu đang nói gì.
Khóe miệng Đậu Đậu giật giật, “Được rồi, thỏ hơi bẩn, tắm trước cho bọn nó rồi chơi với bọn nó được không?”
Viên Viên nhìn chằm chằm thỏ một lúc, gật đầu, “Được ạ.”
Nó lại nghiêng đầu bổ sung, “Mẹ, con có thể tắm cho thỏ không?”
Đậu Đậu gật đầu, “Được chứ, Biển Biển có muốn không?”
Biển Biển lập tức ra sức cự tuyệt, “Không muốn!”
Liếc thấy Yêu Nghiệt nhìn nó, nó dự một chút, lại đổi lại, “Cũng… cũng được.”
Cha nó nói với nó, đàn ông con trai phải nghĩa khí, tiếp xúc nhiều với dân chúng bình thường, nếu không sẽ không có tuỳ tùng! Không có tuỳ tùng làm sao mà làm màu được? Không có tuỳ tùng làm sao mà làm đệ nhất thiên hạ được?
Biển Biển suy nghĩ một chút, cảm thấy cha nó nói… rất có lý!
Vì vậy, nó quyết định tiếp xúc nhiều với dân chúng bình thường hơn chút, ví dụ như cười nhiều hơn, yêu mến động vật nhỏ hơn.
Ngay sau đó, nó mang bộ mặt ghét bỏ bắt đầu tắm cho thỏ con.
Hai đứa bé ngồi trên băng ghế nhỏ, trước mặt mỗi đứa là một cái chậu nhỏ, trong chậu toàn là bong bóng, thỏ con sợ hãi ở trong bong bóng.
Viên Viên vẫn chưa biết đi, nó lảo đảo lắc lư ngồi trên băng ghế nhỏ tắm cho thỏ con.
Đậu Đậu ngồi xổm đỡ lấy nó, dịu dàng mở miệng, “Viên Viên Biển Biển, hai em thỏ con vẫn chưa có tên, hai đứa có muốn mỗi đứa đặt tên cho một em không?”
Viên Viên rất hào hứng, “Được ạ!”
Biển Biển dừng một chút, chỉ nói một chữ, “Vâng.”
“Viên Viên, con nghĩ xong chưa?”
“Vâng vâng, nghĩ xong rồi, gọi là chỏ con.”
Đậu Đậu, “...”
Đột nhiên rất không muốn nói chuyện.
Yêu Nghiệt không nhịn được cười, “Viên Viên, thỏ là tên gọi chung, tất cả thỏ đều gọi là thỏ. Con phải nghĩ một cái tên đặc biệt ấy.”
Mặt Viên Viên đầy vô tội, “Là chỏ con, không phải con chỏ.”
Yêu Nghiệt, “... Con thắng rồi.”
Viên Viên bắt đầu vui sướng cọ rửa cho con thỏ con của nó, vừa cọ còn vừa gọi chỏ con.
Yêu Nghiệt, “...”
Biển Biển, “...”
Đậu Đậu im lặng một lúc, hoàn hồn lại rồi chỉ có thể tìm sự an ủi từ con trai, “Con trai, thỏ của con tên là gì thế?”
Biển Biển nhướn mày, bình tĩnh phun ra một chữ, “Caesar.”
Đậu Đậu, “...”
Caesar? Đại đế Caesar của nước Cộng hòa La Mã cổ đại? Phẩm vị của con trai cô có cần phải là đẳng cấp cao lớn sang chảnh như vậy không hả?
Phản ứng của Yêu Nghiệt cũng không tốt hơn bao nhiêu, khóe miệng hắn giật giật, hoàn toàn không muốn nói chuyện nữa. Một con thỏ con tên là Caesar? Đổi thành chó sói gọi như vậy thì hắn sẽ không có ý kiến gì!
Khụ, nhắc đến thì có phải hắn nên sai Lăng Đầu Thanh đi bắt con chó sói con làm thú cưng cho con trai không nhỉ?
Nếu không thì sư tử hổ báo Châu Mỹ cũng được..
Hai vợ chồng muốn yên tĩnh, Viên Viên vừa mở miệng, Biển Biển lại càng muốn yên tĩnh hơn.
Bởi vì Viên Viên nghiêng đầu đáng yêu, còn dùng giọng nói non nớt nữa, “Khai Sát?”