Yêu Nghiệt hít một hơi lạnh, cuối cùng dừng lại, Đậu Đậu thực hiện được ý xấu, lắc cái tay cầm bút, “Mau viết đi!”
Yêu Nghiệt, “...”
Đậu Đậu quay đầu nhìn hắn một cái, thấy vẻ mặt hắn xoắn xuýt, không nhịn được thầm cảm khái. Haiz! Nhìn cái khuôn mặt anh tuấn xoắn xuýt này đi, thật là sung sướng!
Mặt Yêu Nghiệt đỏ lên, xoay đầu cô lại, hung dữ nói, “Nhìn bài đi!”
Sau đó hắn im lặng thu cái móng heo đang làm loạn.
Cuối cùng buổi thi cũng kết thúc, đêm đó, hai vợ chồng đã đi trải nghiệm kiến thức mới: Trần nhà.
Đây tuyệt đối là chấp niệm của con yêu nào đó!
Chấm bài thi mất hai ba ngày, sau khi thi xong, tâm bệnh của Đậu Đậu đã vơi đi một nửa. Cô ở nhà đần ra mấy ngày thì Lăng Đầu Thanh mang đến hai con thú cưng mới cho bọn nhóc.
Nói tới đây, Đậu Đậu không thể không oán trách mấy câu: Người đàn ông nhà cô thật sự muốn chết à? Lại bảo Lăng Đầu Thanh bắt hai con hổ con làm thú cưng cho bọn nhóc? Đây là loài vật được quốc gia bảo vệ đấy biết không hả?
Hai con vật nhỏ kia trông như hai con mèo hoa, tiếng kêu cũng không lớn, đi lại còn chưa vững, nhìn vô cùng đáng yêu vô cùng hiền lành vô hại.
Viên Viên nhìn thấy đã thích luôn, vội vàng bò qua, ôm một con vào lòng bắt đầu kêu mèo mèo.
Đậu Đậu muốn yên tĩnh, con gái của cô nổi tiếng là vô dụng, gọi hổ là meo meo cái gì, đúng là đủ rồi mà!
Nhưng cô không thể từ bỏ được!
Cứ để cho con gái phát triển như vậy, tương lai cháu ngoại của cô rất có thể tên là A Miêu, A Cẩu, A Hổ, A Hồ mất!
May mà Diệp Tinh Trạch không biết, nếu không nhất định cậu ta sẽ đứng ra nói lời công đạo. Sư thúc còn chê Viên Viên không biết đặt tên à? Người rõ ràng là chó chê mèo lắm lông!
Cái tên Viên Viên Biển Biển chẳng lẽ nghe hay lắm chắc?
Đậu Đậu vì lo nghĩ cho cháu ngoại nên ôm con hổ con ra khỏi lòng con gái, thuận tay cứu vãn cách đặt tên nhà cô, “Đây không phải là mèo, đây là con hổ.”
Viên Viên gật đầu, “Vâng, con hổ.”
Đậu Đậu, “... Đặt cho con hổ của con một cái tên chứ?”
Viên Viên như có điều gì suy nghĩ, rất nhanh đã cho Đậu Đậu hai chữ, “Chồng lớn (Đại Phóng).”
Đậu Đậu lập tức ngẩn ra, “Chồng… chồng lớn? Con… con còn định nạp cả chồng nhỏ à?” Được lắm, được lắm, con gái bảo bối của cô, chí hướng rất xa nha!
Đậu Đậu vừa nói ra, tổ hai cha con có chỉ số IQ online lập tức cũng không biết nói gì cho phải.
Cuối cùng vẫn là Yêu Nghiệt cứu vãn chỉ số thông minh luôn offline của vợ, “Khụ, cái đó… Vợ à, anh cảm thấy có lẽ Viên Viên nói là Đại Hoàng.”
Khóe miệng Đậu Đậu giật giật, “... Vẫn nên gọi là Meo Meo đi.”
Đại Hoàng?
Rất sinh động! Rất hình tượng! Rất thích hợp!
Nhưng Đại Hoàng nghe như tên con chó ấy! Xem ra cô không cần ôm hy vọng con gái cô sẽ đặt tên là gì rồi, lau cho sáng mắt tìm một con rể tốt mới là vương đạo.
Vào lúc này, con rể tốt đang làm bài thi ở phòng 916 hắt hơi một cái, vẫn chưa đủ lại hắt hơi thêm một tràng nữa.
Xong rồi cậu ta dụi dụi mũi, nghi ngờ nói, “Không bị cảm, chẳng lẽ có người nói khen mình đẹp trai sau lưng?”
Người sau lưng nói cậu ta đẹp trai rất nhanh đã tiếp nhận sự thật con gái còn nhỏ, rồi cô quay đầu tìm kiếm sự an ủi từ con trai.
Quả nhiên, con trai cô đặt tên rất sang chảnh rất đẳng cấp: Alexander.