Bây giờ việc khẩn cấp trước mắt là dụ dỗ vợ học đại học ở Yêu Đô.
Nghĩ tới đây, Yêu Nghiệt hắng giọng, đang định dụ dỗ vợ thì chuông cửa đã điên cuồng vang lên như đòi mạng.
Đậu Đậu lẹt xẹt kéo dép lê đi mở cửa. Yêu Nghiệt đỡ trán, thầm nghĩ, nếu như người bấm chuông cửa là Tên Ngốc nhà đối diện, hắn sẽ không chút do dự ném cậu ta ra ngoài!
Nhưng mà người bấm chuông cửa là Hà Chính Trực.
Chỉ có điều…
Con yêu nào đó cau mày nhìn chằm chằm con quỷ nam tan biến nhanh như chớp sau lưng Hà Chính Trực, như có điều gì suy nghĩ.
Hà Chính Trực chắc là nghe nói sự tích chói lọi Đậu Đậu thi lọt vào top 20, nếu không sẽ không vội vội vàng vàng chạy qua đây hỏi cô chuẩn bị thi nhảy lớp thế nào.
Đậu Đậu ngập ngừng một lúc, nói, “Cũng tạm, chắc là có thể nhảy.”
Vẻ mặt Hà Chính Trực sụp đổ, “Vậy chị phải làm thế nào? Chị cảm thấy chị không thi qua được.”
Đậu Đậu, “... Chị không mời gia sư về nhà dạy à?”
“Mời rồi nhưng vô dụng, thành tích của chị không phải là em không biết, đạt tiêu chuẩn thật sự quá khó!”
Đậu Đậu đã không biết an ủi thế nào rồi, nhưng Hà Chính Trực cũng không phải đến để cầu an ủi.
Bởi vì cô ấy oán hận một câu xong, lập tức sáng mắt lên thầm thì một câu bên tai Đậu Đậu, “Em có biết Hội Vong Linh không?”
Đậu Đậu, “...”
Đương nhiên là cô biết rồi!
Nhưng chắc chắn cô không thể nói như vậy được.
Đậu Đậu lắc đầu, “Em không biết, sao thế ạ?”
“Chị nghe nói chỉ cần trả tiền là có thể mời quỷ giúp ăn gian!”
“Chị đừng có mà có mấy cái ý nghĩ kỳ lạ này nữa! Trên đời này lấy đâu ra quỷ chứ? Nếu như thật sự có quỷ thì có thể tốt bụng giúp chị gian lận chắc? Không nhập hồn vào chị đã tốt lắm rồi!”
Đậu Đậu theo bản năng phản bác một tràng, sau đó chuyển đầu đề câu chuyện, “Chị nghe ai nói thế?”
“Không... không có ai cả. Thật đấy!”
Hà Chính Trực ấp úng một lúc, thấy Đậu Đậu nghiêm mặt, cô ấy liền lấy một tấm danh thiếp ra khỏi túi.
“Tự… tự dưng có một tấm danh thiếp ở trong túi xách của chị. Buổi tối lúc ngủ chị đã nằm mơ đến đó.”
Đậu Đậu đen mặt nhận lấy tấm danh thiếp kia, nhìn cẩn thận. Tấm danh thiếp kia đen sì sì, bên trên có ba chữ to màu đỏ tươi: Hội Vong Linh.
Có thể cảm giác được bên trong phong ấn một loại quỷ lực nhất định, có thể dẫn dắt linh hồn ngủ say tự rời khỏi cơ thể đến Hội Vong Linh.
“Chị đã đến đó rồi? Chị đã nhìn thấy cái gì? Chị không đồng ý cái gì chứ?”
“Nhìn thấy… không phải là em không tin à?”
Khóe miệng Đậu Đậu giật giật, “... Em tò mò.”
“À, vậy chị sẽ nói cho em nghe. Quỷ quái lắm! Đêm hôm đó chị về đến nhà, để túi xách ở đầu giường. Sau khi chị ngủ, cảm giác nghe thấy có người đang gọi chị. Rồi chị ngồi dậy, xuống giường, theo âm thanh dẫn dắt đi ra ngoài, quay đầu lại, lại thấy chị vẫn đang nằm ở trên giường!”
Đậu Đậu, “...”
Đó là chuyện đương nhiên. Đã rời hồn rồi, đương nhiên thân xác vẫn nằm ở trên giường!
Trong lòng Đậu Đậu lo lắng muốn chết, lại sợ doạ Hà Chính Trực nên cô không tiện nói rõ, chỉ có thể nghe như cô ấy đang tự thuật lại một giấc mơ thần kỳ.
Hóa ra Hà Chính Trực nhận được một tấm thông điệp đến Hội Vong Linh, đến đó rồi ký tên còn thiếu một nét cuối cùng thôi thì đột nhiên bị đánh thức.
“Đó là một giọng nữ dịu dàng, sau khi gọi Giai Giai, chị đột nhiên bị hút vào trong cơ thể, tỉnh lại rồi buồn nôn, nôn khan rất lâu.”
Đậu Đậu cau mày, “Một giọng nữ?”
“Ừ, nghe giống giọng mẹ chị. Nhưng mẹ chị đã qua đời bao nhiêu năm rồi. Chắc là ảo giác thôi!”