Cửa phòng ngủ vang lên một tiếng, Yêu Nghiệt nhanh chóng cất tinh thạch đi, “Sao lại kết thúc sớm như vậy, đói rồi à?”
Đậu Đậu cảm thấy sắc mặt hắn có chút kỳ lạ, cô gãi đầu bày tỏ, “Chưa, mãi mà không đột phá được nên em ra ngoài đi một vòng.”
Yêu Nghiệt điều chỉnh xong vẻ mặt, kéo cô vào lòng, “Tạm thời Cơ Yêu Nguyệt sẽ không rời được khỏi tầm mắt của Thất ca đâu, không vội.”
Đậu Đậu gật đầu, ngây ra trong lòng hắn. Cô có một loại dự cảm rằng đã xảy ra chuyện gì không hay rồi. Cô vừa mới có cái suy nghĩ này thì điện thoại đã vang lên. Điện thoại của cô cũng chỉ có Sở Ngọc Bình là hay gọi đến, nhưng lần này bên trên màn hình lại hiển thị một dãy số lạ.
Đậu Đậu theo bản năng nhìn Yêu Nghiệt một cái, Yêu Nghiệt cầm lên, ấn nút nghe.
“Alo? Đậu Đậu à? Dì là mẹ của Minh Hiên, muốn hỏi cháu một chút. Cháu và Minh Hiên nhà dì rốt cuộc thế nào vậy? Tại sao đến bây giờ nó vẫn chưa quay về thế?”
Đậu Đậu, “...”
Quả nhiên dự cảm của cô đã đúng rồi.
Sở phu nhân ở đầu dây bên kia rất sốt ruột, không nghe thấy Đậu Đậu nói gì lại càng sốt ruột hơn, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nếu như là vết thương nhẹ thì cũng không đến nỗi đến giờ này vẫn còn chưa khỏi chứ?”
Sở phu nhân nói như vậy, Sở Liên phong bắt đầu trách mắng: “Em nóng với trẻ con làm gì chứ? Không phải chú Tư đã đi tìm nó rồi à?”
“Chú Tư chú Tư, chính là vì ngài ấy đi tìm nên em mới không yên tâm đấy!”
Thấy hai vợ chồng nhà Sở gia vì chuyện này mà cãi nhau, Đậu Đậu hắng giọng, “Khụ, cái đó, cháu chỉ biết là bây giờ anh ấy đang ở chỗ Thiếu soái thôi.”
“Chỗ Thiếu soái?”
“Đúng thế, Thiếu soái đã mời bác sĩ đến để chữa trị cho anh ấy rồi.”
Đậu Đậu chỉ nói với Sở phu nhân là có người điều trị, còn có thể điều trị được thành ra như nào thì cô không biết được. Có điều kết quả rất dễ thấy thôi, không có xương sống, cho dù y thuật của Trương Nhược Nam có cao minh thế nào đi nữa thì Sở Minh Hiên cũng chỉ có thể thành người thực vật.
Nghe thấy tiếng máy bận, Đậu Đậu nhướn mày. Không thể phủ nhận cô có chút cười trên sự đau khổ của người khác. Ai bảo Sở Minh Hiên không yên ổn ở làm đại thiếu gia mà lại cứ muốn giúp Cơ Yêu Nguyệt tính kế với người đàn ông của cô?
Đáng đời!
Sau khi cúp điện thoại, Đậu Đậu ngồi xụi lơ trên sô pha suy nghĩ một lúc, sau đó cô gọi điện thoại cho Hà Chính Trực. Nghe thấy giọng nói đề xi ben cao như mọi ngày của cô ấy, lúc này cô mới yên tâm hơn một chút. May mà Hà Chính Trực chưa bị bóng đen tâm lý gì, nếu không bây giờ cô sẽ muốn đi giết Kim San ngay lập tức!
Kỳ thi nhảy lớp đã đến, Đậu Đậu dẫn theo cả gia đình tiến vào trường thi chỉ có mỗi hai người là cô và Hà Chính Trực. Lần này thì hay rồi, hai người bên tám lạng đằng nửa cân, ai chép của ai cũng không đáng tin. May mà cô đã có chuẩn bị trước, nói chính xác là người đàn ông của cô đã có chuẩn bị trước. Bọn họ dẫn theo Lăng Đầu Thanh.
Vì vậy cả quá trình thi nhảy lớp đã trôi qua trong việc Lăng Đầu Thanh nghiêm túc nói, Yêu Nghiệt nghiêm túc viết.
Sau đó Tên Ngốc biểu đạt sự kiến nghị mạnh mẽ của cậu ta, kiến nghị lúc cậu ta thi đại học, Lăng Đầu Thanh cũng có thể giúp cậu ta gian lận.
Nhưng Lăng Đầu Thanh không quan tâm đến cậu ta, chỉ cúi người nhặt một đống tiết tháo đã vỡ nát của mình. Sự chính trực lương thiện phú quý của gã có giới hạn như vậy, Đại Vương lại bảo gã gian lận!
Đáng sợ nhất là gã lại còn thật sự khuất phục rồi!
Cho nên, gã phải từ từ....
Lúc Lăng Đầu Thanh đang thất thần, Đậu Đậu gắp cho Tên Ngốc đang khó chịu không vui một gắp thịt, “Ăn cơm đi, lát nữa đến Hội Tụy bắt quỷ.”
Tên Ngốc lập tức hưng phấn trở lại, và đầy một mồm cơm. So với bắt quỷ giải cứu thế giới thì thi đại học Đế Đô chỉ là chuyện nhỏ trong chuyện nhỏ thôi.
Tên Ngốc nhanh chóng ăn cơm tối xong, ngồi đối diện Đậu Đậu bắt đầu trưng ra bộ mặt gấp gáp giục cô, “Sư thúc, người ăn nhanh lên đi!”