Nhìn rõ mặt con Diễm Quỷ, đầu óc Tên Ngốc trống rỗng, “Dì… dì Trịnh?”
Đậu Đậu chọc người đàn ông của cô, “Em muốn nhìn mặt.”
Sau đó Đậu Đậu đã nhìn thấy mặt Diễm Quỷ thì cũng có chút kinh ngạc. Diễm Quỷ là Trịnh Kiều, là người phụ nữ hại đã Tiểu Bạch, vợ của cha ruột Tiểu Bạch!
Nếu như cô nhớ không nhầm thì cô đã bảo Hồng Tụ chia bà ta thành bốn phần.
Tức là… vẫn còn ba con nữa!
Không đúng, sau khi Tiểu Bạch phân hồn luôn ngủ với Trương Khải Bình, sao Trịnh Kiều lại bản lĩnh như vậy, dám ngủ với những người đàn ông khác nhau!
Yêu Nghiệt cau mày lại, “Tiểu Bạch là muốn tu bổ hồn phách sau đó đi đầu thai. Bà ta thì khác, bà ta bán linh hồn cho Hội Vong Linh rồi. So với một con Quỷ Sinh bình thường thì đương nhiên Hội Vong Linh sẽ chọn bốn con Diễm Quỷ.”
Tiểu Bạch không thể ngủ với người đàn ông nào khác là vì không muốn ở lại nhân gian. Còn Trịnh Kiều thì khác, Hội Vong Linh chỉ mong sao bà ta ở lại nhân gian.
Đậu Đậu bắt đầu giục Tên Ngốc, “Mau thu bà ta lại! Còn có ba con nữa đang đợi chúng ta đấy.”
Mặt Tên Ngốc xoắn xuýt, “Nhưng… nhưng mà… dì ấy… dì ấy là dì Trịnh.”
“Vậy thì làm sao?”
“Con nghe nói từ lần sinh nhật của Tô Thành Minh dì ấy đã biến thành người thực vật rồi. Dì ấy thật đáng thương!”
“Cậu cứ trói bà ta lại trước đã rồi tôi sẽ nói cho cậu biết bà ta có đáng thương hay không!”
Tên Ngốc cầm thừng linh lóng nga lóng ngóng trói Trịnh Kiều lại. Hôm nay tam quan của cậu ta đã ba lần bị đổi mới rồi. Cậu ta thật sự không dám tưởng tượng, dì Trịnh dịu dàng đó sau khi thành quỷ sẽ là bộ dạng này!
Đừng nói cậu ta không dám nghĩ, ngay cả Đậu Đậu cũng không thể tưởng tượng nổi. Trịnh Kiều đã làm vợ của nhà giàu nửa đời người, có nói thế nào cũng phải liên hệ với đoan trang thục nữ đúng không? Đột nhiên quỳ xuống trước cái đó của đàn ông...
Thứ lỗi cho cô, chút xíu tam quan còn sót lại của cô thôi cũng đã nổ tung rồi.
“Á! Đây… đây là chuyện gì thế?”
Lý Đỉnh vẫn luôn phối hợp với Diễm Quỷ luống ca luống cuống kéo quần, lén nhìn sắc mặt Đậu Đậu và Tên Ngốc.
Cậu ta tưởng là cậu ta chỉ là nằm mơ thôi, sao lại...
Đậu Đậu cười lạnh một tiếng, “Đừng giả vờ nữa, ngay từ đầu cậu đã tỉnh táo rồi. Còn nhỏ tuổi mà không lo học cho tốt, cậu tưởng đây chỉ là một giấc mơ à? Nói thật cho cậu biết, còn như vậy nữa thì cậu sẽ chết đấy!”
Lý Đỉnh im lặng, nhất thời không nói lại nổi.
Đậu Đậu nhập vai cán bộ kỳ cựu, trách mắng một câu vẫn chưa hết giận, lại tiếp tục nói, “Vừa rồi tôi đã nghe cả rồi. Trước đây cậu từng bị nhốt ở đây một đêm. Còn dám đến đây đi con đường này tiếp, cậu không muốn sống nữa à?”
Lý Đỉnh yếu ớt đáp, “Tôi… tôi tưởng chỉ là một giấc mơ thôi.”
“Mơ? Mơ mà cậu sẽ mộng du đi đến sân thể dục hả?”
Lý Đỉnh bị một nữ sinh nhìn có vẻ nhỏ hơn cậu ta rất nhiều trách mắng, cậu ta có chút mất mặt. Nhưng ánh mắt của nữ sinh này thật sự là quá ác liệt, ác liệt đến nỗi cậu ta không có sức mà phản bác.
Loại suy nghĩ kỳ quái này làm cơ thể cậu ta chấn động, cậu ta không cam lòng bị Đậu Đậu dạy dỗ như vậy, lấy dũng khí phản bác, “Cô hiểu cái gì chứ?”
“Tôi hiểu cái gì?” Đậu Đậu phát điên, “Được, cái đồ tuổi tác mới biết yêu hoóc môn dâng cao, kiêu căng tự mãn hoang tưởng tuổi dậy thì như các cậu... Nếu đã như vậy, Tên Ngốc, thả con quỷ nữ kia ra, tôi muốn xem xem cậu ta chết thế nào!”
Lý Đỉnh bị lời này của cô hù dọa, lập tức sợ hãi rồi vội vàng chạy mất.
Đó thật sự là quỷ đấy!