Người phụ nữ kia kinh ngạc, sau đó cười khổ, “Đầu thai chuyển thế? Ha ha ha, bây giờ mẹ chỉ còn lại một chút tàn hồn này, nào còn có thể chuyển thế? Chỉ đợi con tắm lửa quay về, mẹ mới có một con đường sống...”
“Khụ, chuyện này tôi không hiểu lắm.”
“Bỏ đi, bây giờ con đã quên mất quá khứ rồi, sao có thể hiểu chứ? Con chỉ cần biết mẹ là mẹ của con là được rồi.”
“Ha... ha ha ha, nếu vậy thì chị đi tìm người khác giúp đi.”
Xem ra người phụ nữ này bị bệnh thần kinh không nhẹ. Cô phải mau nghĩ cách rời khỏi đây thôi. Không, không đúng, cô phải mau nghĩ cách tỉnh lại!
Đậu Đậu quyết định xong, bắt đầu gào lớn gọi Lão Cửu ở đáy lòng. Hô mấy tiếng cũng không có động tĩnh gì, nhưng người phụ nữ kia thì càng lúc càng đến gần.
“Thời gian không còn nhiều nữa, lần này mẹ mạo hiểm hồn phi phách tán đến đây là muốn nói cho con biết, từ nay về sau con không được luyện đạo phật nữa. Nếu không đến khi con trở về nhất định sẽ phải chịu tội!”
Đậu Đậu ngẩn tò te, không cho cô tu đạo? Chuyện này chẳng khác nào không cho cô thở cả! Sống 250 năm, tu đạo đối với cô mà nói đã giống như hô hấp bình thường tuyệt đối không thể thiếu rồi! Đột nhiên có một người phụ nữ cũng không biết là người hay quỷ đến nói với cô là cô không thể tu đạo, nếu không sau này phải chịu tội?
“Chị nói gì, tôi không hiểu.”
“Phi Nhi, chuyện này tương đối quan trọng! Con phải biết, đạo pháp xung khắc với thiên phú của con, nếu như tu đạo, con sẽ…”
“Này, chị hai, chúng ta nói chuyện thì cứ nói chuyện thôi, đừng có dịch lại gần như vậy. Người đàn ông nhà tôi rất hẹp hòi, trai gái đều ghen tất. Tốt nhất chị đừng có động vào tôi.”
Đậu Đậu nói xong lời này, chỉ thấy người phụ nữ đối diện xoắn xuýt lại. Cô cũng không biết tại sao cô có thể nhìn ra vẻ xoắn xuýt trên mặt một người căn bản không rõ là bộ dạng gì.
Người phụ nữ kia thu tay lại, “Được, mẹ không động vào con, nhưng con phải nhớ kỹ lời mẹ nói, không được luyện phật đạo nữa. Giờ đây Nhiễu Lan Đằng đã nhận chủ rồi, ngày con trở về cũng không còn xa nữa. Còn về người đàn ông kia... Bây giờ mẹ hi vọng con có thể yêu hắn nhiều hơn một chút.”
“Chẳng lẽ chị là mẹ của Lão Cửu nhà tôi à?”
“... Không phải.”
“Vậy sao chị lại…”
“Không xong rồi, sức mạnh của mẹ không đủ dùng nữa. Lần sau, lần sau mẹ sẽ nói kỹ với con.”
Người phụ nữ nói rồi từ từ tản ra, biến mất từng chút từng chút một, chỉ để lại một câu, vọng lại trong giấc mơ trống rỗng của Đậu Đậu.
“Con phải nhớ kỹ, không được tu đạo!”
Bốn chữ không được tu đạo này hết lần này đến lần khác chọc vào màng nhĩ Đậu Đậu, cho tới lúc đầu ngón tay cô dùng sức ấn xuống ngồi bật dậy, trong miệng vẫn lẩm bẩm những lời này.
Yêu Nghiệt bị cô doạ cho một phen, vỗ vỗ lưng cô, hỏi, “Sao thế? Gặp ác mộng à?”
Đậu Đậu cau mày, “Coi là vậy đi, có chút kỳ quái.”
“Kỳ quái thế nào? Nói anh nghe xem.”
“Có một người phụ nữ kỳ quái báo mộng cho em, nói cô ta là mẹ em, sau đó gọi em về nhà, bảo em nhất định không được tu đạo.”
Tay Yêu Nghiệt khựng lại một chút, rồi lại tiếp tục vỗ lưng dỗ cô, giọng nói không tự chủ có chút quái dị, “Sau đó thì sao?”
“Sau đó em mặc kệ cô ta, rồi tỉnh thôi.”
Đậu Đậu ngáp dài, nằm bò trong lòng hắn dụi mắt một cái, hỏi, “Mấy giờ rồi? Con đã ăn chưa? Nếu như em nhớ không nhầm, mấy ngày nữa sẽ có kết quả nhảy lớp.”
Đầu óc Yêu Nghiệt hơi loạn, cảm thấy sự việc càng ngày càng thoát khỏi sự khống chế của mình rồi.