Mẹ của vợ... là Đường Linh Ngữ, hay là người mẹ Ma tộc đó? Hay Đường Linh Ngữ chính là người mẹ Ma tộc của cô?
Yêu Nghiệt trăm mối suy nghĩ ngổn ngang, bất ngờ bị Đậu Đậu cắn một cái vào ngực.
“Á, vợ, em cắn anh làm gì?”
Mặc dù ngứa ngứa, không hề đau, nhưng hắn cũng phải biết hắn sai ở chỗ nào đúng không?
Hì hì hì, nếu như không phải là lỗi của hắn, thế nào hắn cũng phải cắn lại đúng không? Nếu như là lỗi của hắn, cũng phải để cho vợ cắn thêm mấy cái nữa nhỉ?
“Anh đã cho con ăn chưa? Em hỏi anh mấy lần rồi hả? Anh đang nghĩ cái gì thế?”
“Ăn rồi ăn rồi, cho dù chưa ăn thì bọn nó cũng sẽ tự đi lục đồ ăn.” Yêu Nghiệt nói rồi cúi đầu cắn lên vai Đậu Đậu một cái, “Hôm nay em muốn đi học à? Hay là đừng đi nữa? Đã trưa rồi này.”
Lời nói cuối cùng mang theo chút làm nũng.
Đậu Đậu tức giận thái dương giật giật. Buổi trưa, buổi trưa, buổi trưa là do ai làm hại hả? Còn có mặt mũi mà làm nũng với cô à? Ngày hôm qua là ai vô liêm sỉ ép cô ở trên giường như vậy nói nhiều lời xấu hổ như vậy hả?
Đậu Đậu đỏ mặt, nhấc chân đá văng hắn ra, “Em muốn đi tắm!”
“Tắm? Ừ, anh giúp em.”
“Không tắm nữa, cho thối chết anh!”
“Ừ, không tắm cũng được, nếu không tắm, đồ của anh có thể ở lâu hơn trong… ưm!”
Đậu Đậu không thể nhịn được nữa bịt miệng hắn lại, “Em tắm em tắm, em sai rồi, là lỗi của em! Đừng có nói tiếp nữa được không?”
Yêu Nghiệt gật đầu, rất biết lắng nghe, “Ừ.”
Cứ bị động mãi như vậy cũng không phải là cách, phải bảo Lăng Đầu Thanh đi tìm yêu thăm dò Đường gia mới được.
Yêu Nghiệt quyết định xong, tắm giúp vợ rồi gọi Lăng Đầu Thanh qua vội vàng dặn dò mấy câu.
Lăng Đầu Thanh hơi ngẩn ra, gã cảm thấy mệnh lệnh gần đây của Đại Vương cũng quá kỳ quái rồi. Phái thám tử đến Ma tộc hay là bảo gã đi bắt hổ, hoặc là bây giờ sai gã đi thăm dò Đường gia…
Khụ, so với phái thám tử đến Ma tộc thì bắt trộm con của Hổ vương dễ hiểu hơn nhiều.
Có điều gã luôn luôn là con rắn trung thành một lòng, phục tùng mệnh lệnh thật sự đã trở thành bản năng của gã rồi.
“Rõ thưa Đại Vương, không thành vấn đề thưa Đại Vương.”
Yêu Nghiệt xua tay, “Được rồi hết chuyện của cậu rồi, đi làm đi.”
“Rõ.”
Thấy Lăng Đầu Thanh cơm trưa còn chưa ăn đã đi rồi, Đậu Đậu hơi nghi ngờ, “Không ăn chực à?”
“Cậu ta không cần ăn, nếu thật sự muốn ăn thì tự biết mua.”
“Ôi, ăn cơm thôi!”
Đậu Đậu bế hai đứa bé đặt lên ghế, sau đó Diệp Tinh Trạch cầm đũa đến, cả nhà ngồi trên bàn cơm.
“Sư thúc, buổi sáng Thiếu soái đã đến đây.”
“Ừ.”
“Anh ấy bảo con gửi lời hỏi thăm đến người.”
Tay cầm đũa của Đậu Đậu run lên, “...”
Yêu Nghiệt nhướn mày nguy hiểm, “Sau đó thì sao?”
“Sau đó…”
Tên Ngốc chưa kịp nói xong đã bị Đậu Đậu đạp mạnh một cái vào chân. Chỉ số thông minh của cậu ta hiếm khi online, “Hì hì hì, sau đó cũng không có sau đó nữa, con nói với anh ta rằng người là phụ nữ đã kết hôn rồi, buổi tối rất bận.”
Đậu Đậu suýt nữa nghẹn chết miếng cơm đang ở trong cổ họng, nhưng Yêu Nghiệt lại hài lòng gật đầu, “Ừ, không tệ, biết nói chuyện.”
Nói xong hắn lấy hai viên tinh thạch lớn trong tay áo ra, “Này, cầm lấy chơi đi, không đủ thì tìm tôi lấy thêm.”
“Vâng! Cám ơn sư thúc công!”
Thấy Tên Ngốc chân chó cầm tinh thạch mặt đầy vẻ nịnh bợ, Đậu Đậu đỡ trán, đột nhiên có chút không muốn quen cậu ta.
Không có tiết tháo như vậy, nhất định không phải là tiểu sư điệt của cô!
Nhưng cũng may mà Tên Ngốc không biết, nếu như cậu ta biết, có khi còn cây ngay không sợ chết đứng phản lại cô: Đều là do sư thúc dạy cả!
Cậu ta không có tiết tháo? Sư thúc của cậu ta mới là tổ sư bà không có tiết tháo biết không hả?