Cô muốn tới xem dì giúp việc mới đến này có đáng tin không. Đừng có người đến hại đứa bé mà cô không dễ dàng gì mới chữa bệnh vô sinh cho Sở Ngọc Bình có được đấy nhé!
Dự cảm của Đậu Đậu là đúng, dì giúp việc mới đến kia quả nhiên mang lòng dạ nham hiểm. Có điều không phải nhằm vào Sở Ngọc Bình, mà là nhằm vào cô.
Chuyện này phải bắt đầu nói từ lúc cô và Cố Thanh Vân về nhà họ Cố. Cố Thanh Vân đưa ba người về Cố gia, Yêu Nghiệt ngồi ở bên cạnh Đậu Đậu, nói chính xác là Đậu Đậu ngồi ở trên đùi Yêu Nghiệt.
Bọn họ đến Cố gia, Lý Thanh đi dạy thêm cho Trường Sinh, rồi sau đó Sở Ngọc Bình kéo cô, cứ phải gọi là vô cùng kích động!
“Thế nào hả, cách này của mẹ được đấy chứ? Chỉ cần nó dạy kèm cho Trường Sinh, lâu ngày sinh tình rất có thể xảy ra!”
Đậu Đậu, “...”
“Còn nữa, con không phát hiện ra cách này của mẹ là một mũi tên trúng hai đích à? A Thanh không đến Niệm Nô Kiều nữa, như vậy thì sẽ không đụng phải Lâm Phong, cũng sẽ không đi sai đường nữa rồi!”
Sở Ngọc Bình càng nói càng đắc ý, bởi vì mang thai cho nên tính tình hơi giống trẻ con.
Đậu Đậu không tiện nói gì, chỉ có thể gật đầu, “Đúng, hay, vô cùng hay! cách này quả nhiên chỉ có mẹ mới có thể nghĩ ra được.”
Ngoài miệng cô nói như vậy nhưng trong lòng lại nghĩ: Cái gì mà không đi lầm đường chứ? Cô ấy với con trai của mẹ mới là đi sai đường ok? Trời cao đất dày ơi! Lý Thanh còn đi lệch thì sẽ không bị Tư Mệnh xóa bỏ đấy chứ?
Nếu như Lý Thanh vì vậy mà bị xóa bỏ, cô sẽ áy náy suốt đời!
Đang lúc Đậu Đậu xoắn xuýt không ngừng thì dì giúp việc mới đến bê hai cốc nước ép trái cây đi ra, đặt ở trước mặt Đậu Đậu và Sở Ngọc Bình.
Sở Ngọc Bình bê cốc lên uống.
Đậu Đậu bưng cốc nước ép trái cây của mình lên, vừa để lại gần miệng đã cảm thấy mùi vị có chút không đúng.
Yêu Nghiệt đi tới, nhẹ nhàng chấm vào nước đưa lên mũi ngửi thử, “Là bùa vàng.”
Đậu Đậu, “...”
Bùa vàng gì cơ?
Yêu Nghiệt lắc đầu, sau đó nghĩ đến một khả năng, “Liệu có phải là Đường Lưu Ly không? Không phải Tên Ngốc đã nói, thời gian cậu ta xem cho Đường Lưu Ly là sau khi thi nhảy cấp, trước khi kết hôn à?”
Điều này cũng đúng.
Lát nữa hỏi Tên Ngốc xem cậu ta đã cho Đường Lưu Ly “thuốc độc” gì rồi.
Nếu dì giúp việc mới đến này là nhắm vào cô, vậy chắc sẽ không nhắm vào Sở Ngọc Bình chứ?
Đậu Đậu nhận lấy cái cốc không giúp Sở Ngọc Bình, lúc đặt lên bàn trà thì ngửi một cái. Quả nhiên không có mùi lạ.
Sở Ngọc Bình uống nước trái cây xong ngồi ở trên ghế sofa nghe thai giáo một lúc, nghe mãi nghe mãi đột nhiên nghĩ ra, “Mẹ đi đưa cho hai đứa nó cốc nước trái cây, thuận tiện nhìn xem bọn nó thế nào rồi!”
“Không nhanh như vậy chứ? Mới được mấy ngày đâu ạ.”
Hơn nữa, cô nhìn thế nào cũng không cảm thấy Lý Thanh có thể thích Trường Sinh được.
Nhưng Sở Ngọc Bình lại rất tin tưởng, bê nước trái cây đi gõ cửa. Bà ấy hạ quyết tâm, nhất định phải giúp con trai theo đuổi được con dâu tốt.
Đậu Đậu lắc đầu, cố ý làm đổ cốc nước trái cây, hô lên, “Dì ơi, dì lấy cho cháu cốc khác với, cốc nước này không cẩn thận bị đổ rồi.”
Khóe miệng dì giúp việc mới đến giật giật, yên lặng lấy bột đốt từ bùa trong ống tay áo ra, lại ép một cốc nước cam khác, bỏ thứ kia vào trong rồi bê qua cho cô.
Đậu Đậu xác nhận bên trong vẫn có tro của bùa vàng đốt ra, cô rung chân, nhướn mày, “Tự nhiên cháu không muốn uống nước cam nữa, cháu muốn uống nước ép xoài.”
Dì giúp việc mới đến suýt nữa thì khóc lên, “Được ạ, tôi đi ép cho cô cốc khác, có cần thêm đá không ạ?”
Đậu Đậu gật đầu, “Được, thêm đi.”
Sau đó Đậu Đậu nhìn cốc sinh tố xoài, bới móc.