“Nát quá rồi! Dì làm lại cốc khác đi, bên trên phải rắc xoài thái hạt lựu lên.”
Khóe miệng dì giúp việc mới đến giật giật, im lặng sờ túi giấy nhỏ sắp hết trong ống tay áo, cam chịu số phận bê cốc sinh tố đi xuống, lại làm một cốc khác.
Đậu Đậu quan sát bà ta từ đầu đến cuối, cảm thấy tướng mạo bà dì giúp việc mới đến này rất bình tĩnh, tương đối có phong cách người hầu. Giống như những ma ma trong gia đình giàu có thời cổ đại luôn làm hài lòng người khác, không giống với những đám ngu ngốc diêm dúa loè loẹt của thành phố.
Chẳng lẽ bà ta là người ở chỗ Đường Lưu Ly?
Nghĩ như vậy cũng rất có khả năng, Đường Lưu Ly muốn “hại” cô, sao có thể dùng người mình không tín nhiệm chứ?
Đậu Đậu vắt tréo chân, đợi đến lúc dì giúp việc mới đến kia đặt cốc nước trái cây xuống, cô khẽ nói một câu, “Dì này, dì đã làm việc ở Đường gia bao nhiêu năm rồi? Mỗi năm nhận được bao nhiêu tiền lương?”
Vẻ mặt dì giúp việc mới đến đó cứng ngắc trong nháy mắt, nhưng rất nhanh đã hoàn hồn lại, giả vờ như nghe không hiểu gì, “Tiểu thư, cô đang nói cái gì thế? Tôi không hiểu.”
Lần này Đậu Đậu càng chắc chắn bà ta là người của Đường gia, cô nhớ đến người phụ nữ trong giấc mơ kia, không nhịn được mở miệng hỏi, “Mộ của Đường Linh Ngữ ở đâu?”
Nguyên chủ không biết mộ của Đường Linh Ngữ ở đâu, năm đó Đường Linh Ngữ chết đi, Kim gia đã chuẩn bị lo liệu tang sự cho bà ấy rồi. Nhưng không biết là vì nguyên nhân gì mà Đường gia rất kiên quyết đưa người đi. Còn về chôn ở nơi nào thì cô thật sự không biết, ngay cả Thiên Vấn cũng không tính ra được.
Nói tới đây cô không khỏi oán trách một câu, trước kia cảm thấy Thiên Vấn thật là lợi hại, cái gì cũng biết, sao bây giờ lại giống như một thứ phế phẩm thế không biết!
Tứ Bất Tượng nằm im cũng trúng đạn, đã sắp khóc ngất ở nhà vệ sinh rồi. Chuyện này có thể trách nó à? Nếu không phải cô hoàn hồn đến cái bản thể đã hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của số phận còn kéo theo người bên cạnh hết lần này đến lần khác lệch khỏi quỹ đạo của số phận như thế này, thì nó đến nỗi hỏi gì cũng không biết như vậy hả?
Huống hồ Đường Linh Ngữ đó vốn dĩ không đơn giản, như người mà không phải là người như ma mà không phải là ma, nó nào biết đó là tình hình gì chứ!
Đương nhiên, nếu như nó nói điểm này ra cũng có thể chặn miệng chủ nhân được, nhưng người đàn ông của chủ nhân không cho phép nó nói bất cứ chuyện gì có liên quan đến Ma tộc, nó cũng chỉ có thể giả vờ làm phế phẩm thôi.
Trở lại chuyện chính, Tứ Bất Tượng công khai giả chết, Đậu Đậu chỉ có thể hỏi dì giúp việc mới đến, dì giúp việc mới đến bị cô hỏi như vậy, suýt nữa thì khóc lên, “Tiểu thư, tôi không biết cô đang nói gì cả. Tôi cũng không biết Đường Linh Ngữ là ai.”
“Dì không biết? Dì đến Cố gia làm việc cũng không tìm hiểu tình hình xem thế nào à? Đường Linh Ngữ là mẹ đẻ của tôi, được mệnh danh là Ngọc mỹ nhân, cả Đế Đô không có mấy ai là không biết đúng không?”
Dì giúp việc mới đến thầm nói hỏng kế hoạch rồi, nhưng ngoài mặt vẫn rất bình tĩnh, “Một người nhà quê như tôi làm sao mà biết được những thứ đó chứ? Cũng chỉ biết nấu mấy món thôn quê dân dã hợp khẩu vị phu nhân mà thôi.”
“Ồ ~”
Đậu Đậu kéo dài giọng, thấy dì giúp việc đó quy quy củ củ đứng ở đấy, cô không nín được cười, “Sao tôi không biết một người nhà quê như dì lại biết nói chuyện như vậy chứ? Không biết còn tưởng dì là ma ma từ trong trong cung chuyển kiếp tới đây nữa!”
Tay dì giúp việc kia run lên, suýt nữa lộ ra sơ hở. Tổ tiên của bà ta đúng là làm vú em trong cung của quan lại. Rốt cuộc tại sao cô gái này lại nhìn ra được những điều này chứ?
Chẳng lẽ cô gái này thật sự giống Nhị tiểu thư nói, bị tà linh bám vào người?
Ôi chao, không được, vẫn nên mau chóng giục cô ta uống bùa Nhị tiểu thư xin được để trấn áp tà linh trong cơ thể cô đi thôi!
Dì giúp việc cười khan hai tiếng, “Lăn lộn kiếm miếng cơm, đương nhiên phải biết đoán ý qua lời nói và sắc mặt người khác rồi. Tôi đã nhiều tuổi thế này, nếu như vẫn lỗ mãng lanh chanh như những người giúp việc nhỏ đó thì làm sao có thể được thuê chứ? Tiểu thư, cô có chuyện gì không hài lòng, tôi có thể thay đổi. Nhưng sinh tố này mà không uống thì sẽ tan mất.”
Đậu Đậu, “...”
Được, cô phục rồi, đúng là dì giúp việc từng trải sự đời mà.
Loại tình hình này, nếu như cô không uống thì đúng là thật không nể mặt.
Thế là Đậu Đậu bê cốc thủy tinh lên, rất nể mặt uống một ngụm. Dù sao Tên Ngốc biết đây là thứ sẽ dùng ở trên người cô, khẳng định không có độc.