Đậu Đậu cũng bó tay, sau đó cô cũng nhòm qua khe cửa.
Lý Thanh đang bổ túc cho Trường Sinh, nghiêm túc cầm bút, gương mặt có mấy phần khí khái. Trường Sinh ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh lắng nghe cô ấy giảng, mặt mũi nghiêm túc, nhìn qua còn thật sự có tướng phu thê. Giống! Vô cùng giống! Đều là học sinh giỏi thuần chủng!
Trường Sinh yêu học tập như vậy, trước kia rốt cuộc sao lại vừa mắt Đường Lưu Ly thế hả? Chẳng lẽ là cảm giác của gà con mới nở, bởi vì chưa từng cầm tay khiêu vũ với nữ sinh nào cho nên nhìn Đường Lưu Ly đặc biệt thân thiết?
“Gà con mới nở? Rõ ràng chính là tình kiếp trước! Đường Lưu Ly chính là đứa con gái năm đó vứt bỏ cậu ta đi lấy chồng!”
Tứ Bất Tượng cuối cùng vớ được cơ hội có thể vừa vặn nói chuyện mình biết, lập tức nói cho Đậu Đậu.
Khóe miệng Đậu Đậu giật giật, vậy người đàn ông kiếp này của Đường Lưu Ly là ai? Sẽ không có gì dây dưa với Trường Sinh đấy chứ?
“Đương nhiên sẽ không rồi. Cố Trường Sinh là Phật Thích Ca Mâu Ni chuyển thế, cho dù Nguyệt Lão có gan to bằng trời cũng không dám nối dây tơ hồng cho cậu ta trước mắt Phật Tổ đâu.”
Đậu Đậu: Phật Tổ rất lợi hại à?
“Đương nhiên, Phật Tổ là người lợi hại nhất ở trên trời!”
Tứ Bất Tượng vừa nói như vậy, Đậu Đậu đã hoàn toàn không tin: Phật Tổ lợi hại nhất? Vậy Ngọc Đế thì sao? Ông ta không phải là Hoàng đế ở trên trời à?
“Ngọc Đế có là cái gì chứ! Cũng chỉ vì Thiên đình có quá nhiều thần tiên lợi hại, chín người mười ý cho nên mới chọn người lớn tuổi nhất không có bản lĩnh nhất để làm Hoàng đế dễ khống chế mà! Nhu nhược mà!”
Đậu Đậu: Được rồi ngươi thắng rồi.
Chọn người không có năng lực nhất để làm Hoàng đế, được lắm được lắm, chuyện này rất thông minh!
Đậu Đậu đang cảm khái thì bị Sở Ngọc Bình chọc chọc vào vai, “Thế nào hả thế nào hả, mắt nhìn của mẹ không tệ đấy chứ?”
“Không tệ không tệ, rất độc đáo!”
Phụ nữ có thai là lớn nhất, thuận theo bà ấy đi.
Sở Ngọc Bình nghe thấy quả nhiên rất vui vẻ, “Mẹ đã nói rồi mà, cho dù mắt con trai mẹ có không tốt thế nào đi nữa thì cũng không thể thích đứa con gái như Đường Lưu Ly được. Cưới vợ ấy mà, đầu tiên là phải có nhân phẩm tốt, nếu không thì có xinh đẹp thế nào cũng uổng công cả!”
“Vâng, mẹ nói đúng, đều đúng cả.”
“Đúng rồi, mẹ đã liên lạc với ba tiệm chụp ảnh áo cưới rồi, bọn họ đã đưa mẫu đến, con xem xem thích mẫu của nhà nào, hôm nào có thời gian thì đi chụp ảnh cưới.”
Đậu Đậu suýt nữa sặc nước bọt mà chết, “Chụp… chụp ảnh cưới?”
Đề tài đừng xoay chuyển quá nhanh như vậy chứ?
“Đúng vậy, kết hôn đương nhiên phải chụp ảnh cưới rồi. Còn lễ phục dùng trong hôn lễ nữa, mẹ cũng liên lạc với mấy nhà thiết kế, con thích kiểu Trung hay là kiểu phương Tây, hay là bảo bọn họ đồng thời thiết kế, cuối cùng xem cái nào thuận mắt thì dùng cái đó?”
Đậu Đậu lén nhìn Yêu Nghiệt một cái, thấy tai hắn đỏ lên, trong lòng lập tức ấm áp, “Được, đều được cả, con… con thích kiểu Trung hơn.”
Có điều, nói tới kiểu Trung, hình như có mấy kiểu lễ phục...
Phía cô dâu thì vẫn đẹp như thế, giống như Hồng Tụ ấy, váy cưới thật sự rất đẹp. Nhưng phía chú rể thì… mặc cái váy đỏ, khoác áo choàng ngắn cân vạt, đội cái mũ đen y như cái bát. Hơn nữa còn cạo nửa đầu để tóc đuôi sam nữa.
Phụt, hình ảnh quá đẹp, không dám nhìn!
Đậu Đậu không nhịn được phì một tiếng, vừa nghĩ Yêu Nghiệt sẽ mặc như vậy đã không khống chế được sức mạnh hồng hoang trong cơ thể rồi.
Thái dương Yêu Nghiệt không ngừng nhảy, nhịn mãi vẫn không thể nhịn được nữa, cúi đầu cắn lên gáy cô một cái.
Đậu Đậu cứng người, thấy Sở Ngọc Bình quan tâm nhìn qua, cô vội vàng bổ sung nói, “Không muốn đồ thời kỳ dân quốc đâu, con muốn Hán phục.”
Bình thường Yêu Nghiệt mặc áo choàng giống như hán phục, vô cùng đoan trang, vô cùng khí khái, vô cùng ngầu, vô cùng… đẹp trai!