Đậu Đậu lập tức vô tội, “Vậy sao? Con không rõ lắm, con còn tưởng là anh ta giận dỗi với chị Lạc Lạc, cố ý lấy con ra để chọc tức chị Lạc Lạc nữa.”
Sở Ngọc Bình ngẩn ra, hiển nhiên là không tin Đậu Đậu rồi.
Nhưng vẻ mặt của Đậu Đậu thật sự là quá chân thật, bà ấy không nhìn ra một tia sơ hở nào cả.
“Là vậy à? Để hôm nào mẹ hỏi Lạc Lạc xem, nếu như hai đứa giận dỗi cãi nhau, vậy giận dỗi đến bây giờ cũng nên kết thúc rồi.”
Đậu Đậu gật đầu, “Vâng vâng.”
“Có điều gần đây Lạc Lạc xảy ra chuyện như vậy, với tính cách bảo thủ của mợ con thì chắc chắn sẽ không chấp nhận nó đâu. Mẹ thấy mẹ không nên xen vào chuyện này thì hơn.”
Đậu Đậu lại gật đầu, “Đúng đúng, dù sao mẹ cũng là một người đang mang thai, yên ổn dưỡng thai mới là việc quan trọng.”
Lạc Thi Nhã xảy ra chuyện như vậy, cô ta yên tĩnh cũng quá lâu rồi nhỉ? Với tính cách của cô ta, không phải nên tìm cô liều mạng rồi à? Bặt vô âm tín lâu như vậy, chẳng lẽ là đang có đại chiêu gì?
Đậu Đậu không nghĩ ra thì không nghĩ nữa, cô ăn cơm tối với cả nhà họ Cố xong rồi trở về phòng đi ngủ.
Yêu Nghiệt bế hai đứa bé ra đi tắm, đi ra thì nhìn thấy Đậu Đậu đang dùng máy tính bảng lên baidu tra thông tin về nghĩa địa của Đường gia. Hắn đặt con xuống, ngồi bên cạnh Đậu Đậu cùng xem với cô.
Trên máy tính bảng, thông tin khái quát về Đường gia có đủ cả, nhưng thông tin liên quan đến nghĩa địa lại bỏ trống. Đường gia là con nhà nòi, mặc dù không bằng được bốn nhà giàu nhất ở Đế Đô nhưng cũng coi là danh môn thế gia. Người Đường gia mấy đời đều là chuyên gia thư pháp, đến thời Đường Triều càng đạt đến mức một chữ nghìn vàng.
Không có vấn đề, hoàn toàn không có vấn đề.
Nhưng không có vấn đề mới là vấn đề lớn nhất!
Rốt cuộc Đường gia đang cất giấu bí mật gì? Đường Triều có hai cô con gái, tại sao lại sinh ra ma?
Nếu như hắn nhớ không nhầm, mẹ của Thượng Quan Lăng Mạch là Đường Linh Yên cũng qua đời sau khi sinh cậu ta ra không bao lâu. Có điều Thượng Quan Lăng Mạch vẫn may mắn hơn Đậu Đậu, mặc dù mẹ kế của cậu ta đối xử với cậu ta không bằng ruột thịt nhưng cũng coi là quy củ không bới ra được lỗi gì. Cậu ta lớn lên trong hoàn cảnh như vậy nên sống tương đối tùy tiện xằng bậy. Ngược lại thì con trai ruột của mẹ kế cậu ta lại cả ngày bị dạy dỗ.
Thượng Quan Lăng Mạch, Lăng Mạch, Mạch Phi... Mạch Lăng?
Chẳng lẽ…
“Đúng rồi, hôm qua em nằm mơ thấy người phụ nữ đó, cô ta còn nói một câu rất kỳ quái, cô ta nói cô ta đã bảo anh trai em đến đón em rồi. Nhưng em làm gì có anh trai chứ!”
Đậu Đậu nằm sấp ở trên giường quay đầu lại nhìn Yêu Nghiệt, thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc, cô cũng nghiêm túc theo, “Anh nghĩ ra cái gì rồi?”
“Không có gì.”
“Đừng có lừa em, cái vẻ mặt kia của anh nhìn là biết có cái gì đó!”
“Anh đang nghĩ đợi lát nữa đêm khuya vắng người rồi có cần đi trói bà dì giúp việc kia lại không.”
“Cần! Đợi bà ta ngủ rồi chúng ta đi hạ chú nói thật cho bà ta! Xem bà ta có nói mộ của Đường Linh Ngữ ở đâu ra không!”
Yêu Nghiệt lừa gạt trót lọt, không dấu vết thở phào, lại xoa đầu cô, “Không còn sớm nữa, em có muốn cùng tắm không?”
“... Không muốn, em tắm riêng!”
Nói xong cô xách quần áo ngủ, như một làn khói chạy vào trong phòng tắm.
Yêu Nghiệt nhìn chằm chằm tin tức trên máy tính bảng một lúc. Là anh em à? Như vậy không cần ghen nữa rồi.
Chỉ có điều, Ma tộc luôn luôn thần bí, trừ chiến tranh ra, thời gian còn lại căn bản không thèm qua lại với năm giới còn lại. Mặc dù Ma tộc vì sinh đẻ mà nâng địa vị của phụ nữ lên rất cao, nhưng đàn ông của Ma tộc lấy một địch trăm dũng mãnh thiện chiến, sẽ không tùy tiện vì người phụ nữ nào mà rời khỏi Ma Vực cả. Bây giờ mẹ của vợ lại có thể phái anh cô đến đón cô, vợ ở trong mắt mẹ của mình, ở trong mắt anh trai của mình quan trọng như vậy à?