Yêu Nghiệt nhấc tay xóa chuyện liên quan đến chuyện sinh đẻ của Đường Linh Ngữ và Đường Linh Yên trong ký ức của bà dì giúp việc kia đi rồi quay người đi về phòng ngủ.
Đậu Đậu đang ngủ rất yên tĩnh trong ống tay áo của hắn, cô không biết gì cả. Hai đứa bé một trái một phải nằm bên cạnh cô cũng là bộ dạng ngoan ngoãn đáng yêu.
Yêu Nghiệt bế bọn họ ra đặt lên giường, sau đó thở dài nhìn chằm chằm lên trần nhà ngây ngẩn. Thấy trời đang dần dần sáng lên, lúc này hắn mới cúi đầu hôn lên trán Đậu Đậu, gọi cô dậy.
Đậu Đậu mơ màng mất một lúc, được Yêu Nghiệt nhắc nhở lập tức bò dậy khỏi giường, “Chúng ta mau đi thôi! Trời sắp sáng rồi, nếu như mọi người dậy hết thì sẽ không dễ xử nữa.”
Yêu Nghiệt gật đầu, bế hai đứa bé đi theo sau lưng cô.
Đậu Đậu hạ chú nói thật, gọi bà dì giúp việc kia dậy hỏi hết câu này đến câu khác. Không ngoài dự đoán của Yêu Nghiệt, cô chẳng hỏi được tin tức gì hữu dụng cả.
Đậu Đậu cúi đầu ủ rũ, thầm nghĩ, nếu như dì Khương còn không biết mộ của Đường Linh Ngữ ở đâu, vậy thì người biết chỉ có thể là hai ông bà già của Đường gia thôi.
Lý do của chuyện này là gì, tạo sao Đường Linh Ngữ lại chết, mà tại sao lại giấu ở Đường gia? Chẳng lẽ trên người bà ta có bí mật gì không thể để cho người khác thấy được à?
Đậu Đậu không nghĩ ra, thấy trời sắp sáng rồi vội vàng kéo Yêu Nghiệt về phòng giả vờ ngủ.
Dì Khương ngây dại đến tận lúc dì Trương đến gọi đi nấu cơm, bà ta rùng mình một cái, cảm thấy có lẽ là mình gặp quỷ rồi. Nếu không tại sao bà ta lại không có ý thức ngồi ở trên giường lâu như vậy chứ?
Ôi chao, vẫn còn một ít bột bùa vàng nữa, phải mau cho tiểu thư uống thôi!
Khụ...
Vì vậy, lúc ăn sáng Đậu Đậu lại uống một cốc sữa có pha bùa vàng nữa.
Đậu Đậu vừa xoắn xuýt nghĩ mùi vị này thật là kỳ quái, vừa lấy bánh bao dưa muối áp chế mùi vị kỳ lạ trong miệng xuống.
Sau một bữa sáng gian nan, Đậu Đậu đã chốt được thời gian đi chụp ảnh cưới với Sở Ngọc Bình. Cô lên xe của Cố Thanh Vân đến Thánh Phong đi học.
Ngày đầu tiên nhảy lớp thành công, giáo viên chủ nhiệm lớp 12/9 cười vui vẻ đứng ở cửa lớp.
Đó là một thầy giáo khoảng hơn năm mươi tuổi, cười híp mắt vô cùng hòa nhã dễ gần. Nhưng chỉ một lát sau Đậu Đậu đã không nghĩ như vậy nữa, bởi vì ông ấy nhìn thấy Hà Chính Trực, lập tức nói, “Em chính là người nhà của Diệp Tinh Thần à? Không tệ không tệ, mắt nhìn của thằng nhóc đó đúng là không tệ!”
Hà Chính Trực, “Thật ạ? Thầy cũng cảm thấy như vậy à? Thầy Mã! Em nhất định sẽ chăm chỉ học tập phấn đấu tiến lên!”
Đậu Đậu, “...”
Thầy giáo để bọn họ ngồi ở chính giữa lớp học, gọi là chiếu cố học sinh mới, tạo môi trường học tập tốt nhất cho bọn họ. Đậu Đậu và Hà Chính Trực ngồi cạnh nhau, bên cạnh toàn là học sinh giỏi.
Đậu Đậu ngẩn ra, cô chọc Hà Chính Trực đang ngồi nghiêm túc, “Này, này...”
“Đừng ồn, chị đang nghe giảng, có chuyện gì thì tan học rồi nói.”
Thấy Hà Chính Trực nghiêm túc, Đậu Đậu lập tức có chút muốn yên tĩnh.
Cô nhảy lớp không phải là vì học hành chăm chỉ!
“Chán rồi à?”
Yêu Nghiệt ngồi ở cái bàn phía trước cô, còn đang bế cả con gái đang ăn kẹo trong lòng nữa.
Đậu Đậu gật đầu, “Vâng!”
“Vậy thì đừng ở đây nữa, đến Niệm Nô Kiều đi. Vừa nãy Lăng Đầu Thanh nói với anh, Vương Yên Nhiên xin nghỉ đến Niệm Nô Kiều làm, có lẽ sắp có hành động gì rồi.”
Đậu Đậu nghe thấy lập tức hưng phấn. Cô đã biết cô gái này không phải là thứ tốt đẹp gì rồi mà. Cô nhất định phải đi xem xem!