Đậu Đậu vừa nói như vậy, quần chúng cắn hạt dưa đã nhao nhao bùng nổ. Ở đây há miệng chờ sung đã sắp hai tuần rồi, chỉ có hai bộ sản phẩm thì cũng thôi đi. Điều quan trọng là bọn họ ở đây ầm ĩ như cướp đồ quá nửa ngày như vậy, bà lớn Vương gia Tôn gia chẳng làm gì cả mà lại lấy được à?
Dựa vào cái gì chứ!
Bọn họ cần một lời giải thích hợp lý!
Lâm Phong chịu ánh mắt chỉ trích của mọi người, vừa đi vừa cầu nguyện.
Ngàn vạn lần đừng có bà dì nào ném trứng gà thối lên người anh nha! Đây không phải là lỗi của anh ta, đây đều là do bà chủ của anh ta sai khiến! Muốn ném thì ném bà chủ của anh ta ấy… Không đúng, nếu như bọn họ cầm trứng gà thối ném lên người bà chủ thì có lẽ anh ta cũng chỉ có thể đi lên che cho cô thôi!
“Đây là ý gì hả? Không phải nói ai trả giá cao sẽ được à?”
Tô Thính Tuyết trốn ở góc phòng, âm thầm khen ngợi người giúp việc nhà mình. Kim Đậu Đậu, xem cô nói thế nào?
“À, chuyện đó, mọi người yên lặng một chút. Bởi vì hai vị phu nhân này là khách VIP của cửa hàng, cho nên bất luận lúc nào bọn họ đến thì cũng đều có sản phẩm cho bọn họ. Cho dù không có thì bên nhà máy cũng sẽ sản xuất suốt đêm!”
Lời này của Đậu Đậu đã cho hai nhà Vương Tôn thể diện cực lớn. Hai người phụ nữ trung niên ngồi ở khu tiếp đãi, lập tức mở mày mở mặt âm thầm đắc ý. Cái loại người khác có tiền cũng không giành được, bọn họ đến lúc nào cũng có đãi ngộ, thật sự là quá sảng khoái!
Xem ra, sau này phải ủng hộ việc làm ăn của cô bé họ Kim này nhiều hơn rồi. Sản phẩm tốt, cũng biết đối nhân xử thế, là nhân tài kinh doanh, mạnh hơn con gái nhà mình nhiều!
Nhưng hai bà Vương Tôn sảng khoái, còn Tô Thính Tuyết đã không thể nhịn được nữa rồi.
“Kim Đậu Đậu, cô có ý gì hả? Cô nhắm vào tôi đúng không? Không phải người giúp việc nhà tôi đã nói là mười một triệu rồi à?”
Đậu Đậu nhún vai, “Sao tôi lại nhắm vào cô chứ? Người đến là khách, người trả tiền chính là ông lớn.”
“Vậy cô còn không mau đưa đồ cho tôi!”
“Đưa cho cô? Làm người dù sao cũng phải nói uy tín hiểu quy củ chứ đúng không? Dì Vương và dì Tôn đều là khách hàng đầu tiên của Niệm Nô Kiều. Bọn họ là khách quý của tôi, chuyện tôi đã đồng ý với bọn họ, làm sao có thể nuốt lời chứ?”
Đậu Đậu dừng một chút rồi tiếp tục, “Cho nên hai bộ sản phẩm này phải đưa cho hai vị này! Hơn nữa, bán theo giá gốc!”
Lúc nào đến cũng có, bán theo giá gốc? Trời ơi, đây không phải là đang nói đùa chứ?
Nếu đã như vậy…
“Cô Kim, làm sao mới có thể làm khách VIP của Niệm Nô Kiều thế?”
“Đúng vậy đúng vậy! Làm sao mới có thể làm khách VIP của Niệm Nô Kiều?”
Đậu Đậu khẽ cong môi. Có lòng trồng hoa hoa không nở, vô tình cắm liễu liễu lại xanh. Cái phương pháp VIP này được đấy. Số lượng sản phẩm bán công khai bên ngoài mọi người đều hiểu rõ, có thêm hết khách VIP này đến khách VIP khác thì ai biết một tháng Niệm Nô Kiều bán được bao nhiêu chứ?
Đến lúc đó, cô và Yêu Nghiệt đến Yêu Đô có thể yên ổn nằm đếm tiền rồi.
Đậu Đậu hắng giọng, “Khụ, chuyện này, làm khách VIP đương nhiên là làm thẻ VIP rồi. Có điều Niệm Nô Kiều vẫn đang trong giai đoạn phát triển, chưa hoàn thiện hết. Nghiệp vụ làm thẻ VIP cho khách tháng sau mới bắt đầu. Trước lúc đó, mong mọi người đợi thông báo.”