Thẩm Ngọc Liên phát hiện ra điều không đúng nên cũng không mắng nữa. Vương Yên Nhiên xoa đầu che mặt, trong chốc lát cũng không dám ồn ào muốn đi tìm bạn học. Sao cha cô ta lại có thể nói nhiều lời với bên ngoài cửa sổ chẳng có gì như vậy chứ?
Đến bản thân Vương Quyền Phú cũng không nghĩ ra. Tại sao đang yên đang lành ông ta lại trở thành quản gia của nhà quỷ? Ông ta không nên nhìn thấy Quyền Quý cứu người may mắn phát tài mà cũng thèm muốn tiền bạc dính vào chuyện này!
Bây giờ phải làm thế nào đây? Con quỷ kia sẽ không tha cho ông ta.
Bây giờ ông ta nên làm thế nào đây?
Đầu óc Vương Quyền Phú rối bời, một đường chạy như bão tố đến bệnh viện, dẫn Vương Yên Nhiên đăng ký lấy số khám khoa da liễu. Mấy bác sĩ khám đều nói là bị chàm, kê cho không ít thuốc, dặn dò cô ta bình thường ít phơi nắng ăn ít những thứ có sắc tố nặng, nếu không sắc tố đen đọng lại sẽ rất khó xử lý.
Vương Quyền Phú cám ơn, Thẩm Ngọc Liên cầm đơn đi lấy thuốc. Vương Yên Nhiên ngơ ngẩn ngồi ở trên ghế, trong lòng nửa tin nửa ngờ.
Bị chàm? Cái này làm sao có thể là chàm chứ? Có ai mà trong một đêm lại bị chàm thế này đâu!
Nếu muốn chữa khỏi mặt, cô ta chỉ có thể đi tìm Kim Đậu Đậu!
Nghĩ đến đây, cô ta nhìn Vương Quyền Phú, nói, “Ba, con muốn đi tìm bạn học của con.”
“Có chuyện gì thì để ngày mai rồi nói.”
Trong lòng Vương Quyền Phú rất buồn bực, trơ mắt nhìn hồn ma bay tới bay lui trong bệnh viện, trong lòng càng phiền hơn.
Chuyện kia là bí sử của Vạn gia. Ngay cả bà lão canh giữ Vạn gia nhiều năm cũng không biết. Kẻ thực hiện nguyền rủa là quỷ! Là con quỷ mạnh hơn bà ta, lợi hại hơn bà ta!
Bà ta căn bản không biết Vạn gia đã từng xảy ra những gì. Bà ta tưởng rằng Vạn gia chết hết rồi, lời nguyền rủa sẽ không còn nữa.
Nhưng trên thực tế, Vạn Tu Viễn trả thù Vạn gia ba bốn trăm năm rồi, gã trơ mắt nhìn Hồng Tụ giết sạch tất cả con trai nối dõi của Vạn gia.
Trừ kẻ giả điên giả dại là ông ta.
“Đã lấy xong thuốc rồi. Quyền Phú, ông đi tìm ít nước ấm đi, lát nữa cho Yên Nhiên uống thuốc, bây giờ tôi đưa nó đi rửa mặt bôi thuốc đã.”
Lời nói của Thẩm Ngọc Liên cắt ngang suy nghĩ của Vương Quyền Phú, ông ta gật đầu, nói, “Được.”
Ông ta đi tới bên cạnh máy nước uống của bệnh viện lấy nước ấm, ngồi nghỉ ngơi tại chỗ. Ông ta vừa ngồi xuống, Vạn Tu Viễn cũng ngồi xuống theo. Vạn Tu Viễn bộ dạng khó phân nam nữ, bất luận là lúc nào nơi nào cũng có thể đẹp như một bức tranh...
Vương Quyền Phú nhìn gã một cái, thầm nghĩ, chẳng trách người năm đó bị đưa đi là Vạn Tu Viễn. Chẳng trách Vạn Tu Viễn lại hận Vạn gia như vậy!
Nhưng chuyện này có liên quan gì đến ông ta chứ?
Ông ta chỉ là một đứa trẻ con của nha hoàn, là một đứa con Vạn gia không chịu thừa nhận mà thôi!
“Vợ ông vẫn nóng tính y như trước kia.”
Vạn Tu Viễn mở miệng, gã nhướn đôi lông mày hẹp dài, “Lý Vân Đức, ông có muốn biết tại sao năm đó tôi lại bỏ qua cho Vạn Tương Ly không? Cái người bị lão phu nhân bế đi, con trai của ông ấy.”
Tay Vương Quyền Phú run lên, sắc mặt bất giác có chút khó coi, “Tại sao?”
“Đương nhiên là bởi vì cậu ta không phải là con trai của ông!”
Vạn Tu Viễn bật cười, cho dù là châm biếm cũng tương đối xinh đẹp, “Ông tưởng là tôi tốt bụng thế à? Tha cho kẻ giả điên giả dại là ông, còn tha cho con trai ông? Thế nào hả, nghe được tin tức này, cảm giác thế nào?”
“Đều đã là quá khứ rồi.”