Sau lần này cô ta hoàn toàn khắc ghi vào trí nhớ. Chọc ai chứ không thể chọc Kim Đậu Đậu!
Vương Quyền Phú ngơ ngác nhìn bọn họ đi ra ngoài, rồi cầm chìa khóa xe, mở xe taxi ra lên đường... đi chịu chết!
Vạn Tu Viễn đi cùng với ông ta, tâm tình vô cùng tốt. Chỉ cần giết Vương Quyền Phú, đợi mười lăm nữa giết thêm đứa con trai của ông ta rồi nhốt linh hồn của bọn họ ở Vạn gia thì thù của gã coi như là đã báo được hết rồi!
“Chọn nơi này đi.”
Vương Quyền Phú đứng ở một giao lộ đang đèn đỏ, “... Hy vọng người đâm tôi là người giàu có, như vậy thì có thể bồi thường cho người nhà tôi thêm chút tiền. Cũng để cho bọn họ... không phải sống khổ cực như vậy nữa.”
Vạn Tu Viễn cười nhạt, “Tôi có lòng tốt như vậy à?”
“... Coi như tôi xin anh.”
“Xin tôi sao? Ha ha ha... Lý Vân Đức, ông thật sự không giống người Vạn gia chút nào. Là do quanh năm bị nuôi trong phòng dành cho người hầu sao?”
Vạn Tu Viễn lại bắt đầu thổn thức, “Nói thật, tôi hoàn toàn khinh thường việc giết ông. Ông không có chút cứng cỏi nào cả. Nếu tôi không phát hiện ra việc ông giả ngây giả dại thì tôi sẽ không ra tay với ông. Đáng tiếc, ông chạm vào vảy ngược của tôi...”
Đèn đỏ đổi sang đèn vàng rồi lại đổi thành đèn xanh, xe taxi của Vương Quyền Phú không chịu sự khống chế bắt đầu tự động xông về phía trước. Xe cộ đi tới đi lui như nước chảy, đột nhiên có một chiếc xe buýt không chịu sự khống chế đâm về phía bọn họ.
Vương Quyền Phú hành động nhanh hơn đại não, quẹo tay lái thật nhanh.
Nguy hiểm thật, may mà tránh kịp!
Vương Quyền Phú thở phào, nhưng sắc mặt của Vạn Tu Viễn lại rất xấu, “Lý Vân Đức, ông có tin bây giờ tôi sẽ giết ông luôn không hả?”
“Tôi tin. Nhưng mà tài xế của chiếc xe vận tải kia cũng giống tôi, đều là dân chạy tới chạy lui kiếm tiền sinh hoạt, bắt anh ta trả tiền bồi thường mạng người là không công bằng.”
“Công bằng sao? Ông mà lại nói chuyện công bằng với tôi? Thế giới này đều không công bằng! Nếu như công bằng thì tại sao tôi lại… mà thôi, tôi thành toàn cho ông.”
Vạn Tu Viễn định nói cái gì đó nhưng vội vàng dừng lại, rồi đổi giọng thành đồng ý.
“Chiếc xe kia thì sao? Ferrari màu đỏ, chủ xe nhất định có rất nhiều tiền.”
Vương Quyền Phú vừa lái xe chậm như rùa, vừa ngẩng đầu lên nhìn, xác nhận đúng là Ferrari thì gật đầu, “Nghe ngài tất.”
Khóe môi Vạn Tu Viễn khẽ nhếch lên, nói, “Coi như ông thức thời.”
Sau đó hắn khẽ ngoắc ngón tay về phía chiếc xe Ferrari kia. Chiếc xe lập tức xông đến với tốc độ kì lạ, vẻ mặt của người trên xe quả vô cùng mờ mịt.
“Fuck! Đây là tình huống gì vậy?”
Tên Ngốc văng tục, phục hồi tinh thần lại thì lập tức dùng linh lực khống chế thân xe. Nhưng xe chỉ dừng một chút, sau đó vẫn ngựa không ngừng vó đụng phải chiếc xe taxi trước mặt.
Tên Ngốc cuống cuồng lên thì chỉ số thông minh lập tức login, gần như là trong nháy mắt, cậu lập tức dùng linh lực biến ra lồng bảo hộ bảo vệ chính mình.
Một tiếng nổ “Bùm” vang lên, toàn bộ xe đều bị biến hình. Nếu không phải cậu dùng linh lực bảo vệ mình thì dù không chết cũng sẽ bị thương nặng.
Trong nháy mắt vừa rồi cậu ngửi thấy quỷ khí, mặc dù rất nhạt...