Vạn Tu Viễn mang Vương Quyền Phú đã tắt thở bay lên, nhíu mày nhìn Tên Ngốc một lúc, “Vận may của ông cũng không tệ đâu, là một tu sĩ. Đáng tiếc, có chút non tay.”
Ánh mắt Vương Quyền Phú lạnh lùng, “Chỉ cần có tiền bồi thường là được.”
“Fuck! Rõ ràng là ông cố ý muốn chết mà!”
Tên Ngốc thấy trên xe taxi có một quỷ hồn màu trắng bay lên, nghe thấy ông ta nói chỉ cần có tiền bồi thường là được thì lập tức hận không thể bắt ông ta lại xé ra. Nhưng mà không đợi cậu mở cửa xuống xe tìm con quỷ kia tính sổ thì thứ kia như bị cái gì đó lôi kéo, biến mất ngay tại chỗ trong nháy mắt.
Sau đó lại có vị cảnh sát nhân dân với tâm hồn nhiệt tình đi đến, tiếp đó, Tên Ngốc trợn tròn mắt chó bị đưa đến cục cảnh sát...
Do xe của Tên Ngốc đột nhiên tăng tốc, đối phương lại tử vong ngay tại chỗ, cho nên Vương Đại Vũ quả thật phải thẩm vẫn cậu tội cố ý giết người.
Tên Ngốc ngơ ngác, phục hồi tinh thần lại rồi chỉ Trương Khải Bình ở bên ngoài, “Tôi muốn nói chuyện riêng với cảnh sát Trương.”
Vương Đại Vũ nhìn cậu, rồi nhìn về phía Trương Khải Bình.
Trương Khải Bình đi tới, vẫy tay, nói, “Anh đi ra ngoài trước, để tôi nói chuyện với cậu ấy cho.”
Sau khi Vương Đại Vũ đi, Tên Ngốc thở dài, “Tôi không tăng tốc, nhưng phanh lại đột nhiên mất khống chế! Còn nữa, tôi muốn gọi điện thoại!”
Trương Khải Bình, “Chúng tôi đã gọi điện cho người nhà của cậu rồi, anh cậu sẽ đến ngay lập tức.”
“Không phải anh tôi! Tôi muốn gọi cho sư thúc của tôi!”
“Sư thúc của cậu á?” Vẻ mặt Trương Khải Bình tràn đầy khó hiểu, “Đó là ai vậy?”
“Sư thúc của tôi là Kim Đậu Đậu đó! Còn nữa anh đừng có mà mang một bộ muốn thẩm vấn tôi thế, người kia là bản thân muốn chết nên đâm vào tôi. Sau khi ông ta chết còn nói, chỉ cần tôi có tiền bồi thường cho ông ta là được! Không tin anh để vợ anh đi mà hỏi!”
“... Tôi để Tiểu Bạch trở về một chuyến.”
Tên Ngốc thở phào, “Nhanh lên một chút nhanh lên một chút nha. Thật là, tại sao tôi lại xui xẻo như vậy chứ!”
Trương Khải Bình lắc đầu, “Xui xẻo á? Bây giờ là thời gian lên lớp, nếu cậu không lái xe đi ra ngoài chơi thì làm sao lại gặp phải loại chuyện này chứ?”
“... Hừ hừ hừ, anh là cảnh sát anh nói đúng. Mau để cho vợ anh đi tìm sư thúc của tôi đi. Tôi cũng không muốn ngủ qua đêm ở chỗ này đâu!”
Lúc Tiểu Bạch gõ cửa, Đậu Đậu đang âm thầm thoải mái khi nhìn gương mặt nổi chàm lốm đốm của Vương Yên Nhiêm ở đối diện, nghe thấy tiếng đập cửa thì đá lên bắp chân Yêu Nghiệt một cái, bảo hắn đi mở cửa.
Sau đó cô tiếp tục quay về phía mặt của Vương Yên Nhiên thổn thức, “Em gái à, khuôn mặt của cô thế nào rồi hả?”
“Đậu Đậu, xin lỗi, tớ xin lỗi cậu, là tớ không tốt. Tớ không nên trộm thuốc điều chế của cậu. Cậu có thể... xóa mấy thứ trên mặt của tớ hay không?”
“Là Đường Lưu Ly sai tớ, tất cả những thứ này đều là do Đường Lưu Ly bảo tớ làm!”
Đậu Đậu cảm thấy mỹ mãn, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra vô tội, “Yên Nhiên, cô đang nói gì vậy? Tại sao tôi nghe mà không hiểu gì cả? Cái gì mà thuốc điều chế cái gì mà Đường Lưu Ly, cô đang nói gì vậy hả?”
“Đậu Đậu, tớ sai rồi! Tớ xin lỗi cậu, cậu tha lỗi cho tớ được không? Tớ không dám nữa... Sau này tớ nhất định sẽ làm việc thật tốt!”
Vương Yên Nhiên vừa nói vừa chảy nước mắt ròng ròng. Cô ta thật sự rất hối hận, cũng thật sự rất sợ hãi. Cô ta thích chưng diện, ham hư vinh, muốn gả cho một anh chàng cao to đẹp trai giàu có, mặt của cô ta làm sao có thể bị hủy như thế chứ?